Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2175: U Huỳnh chi thần

Bốn vị Đại Đế nhướng mày, bay lướt lên quan sát nhưng không trung lúc này đã rỗng tuếch.
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, tiếng đánh nhau truyền tới từ bí ẩn chi địa. Bốn vị Đại Đế và mười đồ đệ lập tức quan sát bí ẩn chi địa, chỉ thấy hai đoàn quang hoa đang không ngừng bay tới bay lui trên tân đại địa, bọn họ đi đến đâu, xung quanh bị nghiền nát thành cát vụn đến đó.
Hai người đánh từ Đôn Tang đến Kê Minh, lại lan sang Đại Hoang Lạc… phàm là nơi nào có kiếm cương đi qua, nơi đó đều bị cắt nát như đậu hũ.
“Ma Thần!” Minh Tâm lớn tiếng nói, “Cho dù ngươi đã cường đại hơn trước cũng không thắng được bản đế!”
Lục Châu đạm mạc nói: “Vậy phải hỏi xem kiếm của lão phu có đồng ý không đã.”
“Ngươi chém không được bản đế!”
“Đừng nói là ngươi, cho dù là trời lão phu cũng chém!”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, mở không gian ra, dùng thần thông đại na di trở về không trung Thánh Vực, trầm giọng nói: “Lão phu chém Thánh Vực trước!”
Lời này của Ma Thần khiến vô số tu hành giả trong Thánh Vực đằng không bay lên, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Lục Châu cầm kiếm bằng hai tay, đạo kiếm cương dài đến vô biên vô tận.
Xoẹt!
Một kiếm mở ra thương khung, khi đạo kiếm cương mang theo khe hở không gian ập xuống, toàn bộ tu hành giả Thánh Vực sợ hãi tới mức cứng đờ cả người, không thể động đậy.
Đúng lúc này, khi tia kiếm cương sắp chạm đến khu vực do Thiên Đạo Đại Chương tạo thành, Minh Tâm đột nhiên xuất hiện trước lưỡi kiếm, đôi mắt bốc lên hoả diễm, hai tay cầm Cán Cân Công Chính nâng lên cao ngăn trở một kiếm khai thiên tích địa kia.
Chúng sinh kinh sợ, bốn vị Đại Đế cũng kinh ngạc tròn mắt nhìn.
Lục Châu nắm chặt Vị Danh Kiếm trong tay, nhìn chằm chằm Minh Tâm. Lực lượng ý chí giao phong, không có bên nào yếu hơn bên nào.
Biểu tình của Minh Tâm càng lúc càng thêm phẫn nộ, tựa như không cam lòng, trầm giọng nói: “Ai cũng đừng hòng chạm vào Thánh Vực nửa phần!”
Kiếm cương Vị Danh Kiếm đè ép vào Cán Cân Công Chính, Lục Châu nói: “Cán Cân Công Chính không hổ là chí bảo, có thể ngăn được một kiếm này của lão phu…”
Xoẹt !
Kiếm cương chém xuống! Cán Cân Công Chính bị lực lượng Thiên Đạo cưỡng ép đè lại, có xu hướng bị hãm sâu vào.
“Đại Đế!”
Trong mắt tu hành giả Thánh Vực, Minh Tâm chính là người đáng tin cậy để bọn hắn dựa vào, cũng là người sẽ giúp bọn hắn sống sót, mà Ma Thần là Ma Thần chân chính!
“Bản đế hao hết tâm lực để tạo ra Thánh Vực, Thái Hư sụp đổ là thiên mệnh, bản đế phải giúp bọn hắn sinh tồn, bảo vệ Thánh Vực vạn thế thái bình, bản đế làm sai điều gì?!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Chết tới nơi còn không biết mình sai ở đâu. Lão phu không thể tha cho ngươi.”
Xoẹt.
Lam sắc điện hồ bộc phát ra lực lượng chưa từng có, Minh Tâm Đại Đế cảm giác được sức mạnh có tính hủy diệt kia, bị ép bay về sau, hư ảnh loé lên.
“Cân bằng!”
Cán Cân Công Chính trong tay Minh Tâm văng ra ngoài, xoay tròn một vòng trên không trung với ý định hấp thu lực lượng quy tắc từ mười đạo quang trụ.
Lục Châu vung tay. “Thời Chi Sa Lậu!”
Định!
Tất cả mọi thứ đều dừng lại. Minh Tâm Đại Đế dừng lại một giây, sau đó trừng mắt nhìn Lục Châu: “Ngươi không định được bản đế!”
Hư ảnh loé lên, Minh Tâm chộp lấy Cán Cân Công Chính, muốn cân bằng lực lượng và quy tắc.
Nhưng đúng lúc này, Lục Châu hờ hững mở miệng: “Ai nói lão phu muốn định ngươi?”
Minh Tâm theo bản năng ngẩng đầu, cảm thấy không ổn. Chỉ nghe Lục Châu hô lên một tiếng: “Ngược dòng!”
Đại quy tắc thời gian.
Minh Tâm mở to mắt, trong mắt tràn ngập kinh ngạc. Hắn cảm giác được thời gian đang chảy ngược dòng, thân ảnh hắn đang trôi ngược về chỗ cũ.
Ai sẽ bỏ qua cơ hội tấn công hoàn mỹ này?!
Vị Danh Kiếm ngay lập tức chém về phía Minh Tâm. Cán Cân Công Chính xuất hiện chắn trước mặt Minh Tâm, bộc phát ra kim quang. Ầm!
Một kiếm này chém thẳng vào giữa cán cân, cương ấn bắn ra đầy trời bao trùm thiên mạc.
Thời gian khôi phục. Minh Tâm bị lực va chạm đánh đến lục phủ ngũ tạng rung động, nguyên khí và quy tắc cuồn cuộn không ngừng, thân ảnh lui về sau trăm dặm mới ổn định lại.
Bạch Đế đứng phía xa quan sát, tán thưởng không thôi: “Kiếm chiêu thật bá đạo, không bị bất kỳ quy tắc chí bảo nào ảnh hưởng, quả nhiên bất phàm!”
“Cán Cân Công Chính này chịu được hai kiếm cũng là chí bảo khó gặp.”
Đám tu hành giả Thánh Vực thấy cảnh này, lập tức dấy lên hy vọng. “Cán Cân Công Chính không hổ là chí bảo trong thiên địa, có thể ngăn cản một kích toàn lực của Ma Thần!”
“Đại Đế vĩnh trú, Thánh Vực vĩnh tồn!”
Từng tiếng hô hào vang vọng trong không gian, nhưng mà…
Minh Tâm cúi đầu nhìn xuống Cán Cân Công Chính trong tay mình. Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, Cán Cân Công Chính nứt ra làm đôi.
Minh Tâm trừng to mắt, bàn tay vươn ra muốn chộp lấy hai mảnh vỡ nhưng chỉ bắt được không khí, cán cân đã tiêu tán giữa bầu trời.
Sao… sao có thể?!
“Cán cân…” Giọng Minh Tâm run rẩy, lòng đang rỉ máu. Đây là chí bảo đã bồi bạn cùng hắn qua bao năm tháng, bây giờ lại đứt đoạn dưới kiếm của Ma Thần.
Hắn làm sao tiếp nhận nổi?
Lục Châu khẽ nâng Vị Danh, lưỡi kiếm toả quang hoa màu xanh lam, lực lượng sung mãn. “Có thể đỡ được hai kiếm của lão phu cũng là một kiện bảo bối không tệ. Lưu lại di ngôn đi, lão phu tiễn ngươi một đoạn.”
Minh Tâm ngẩng đầu nhìn mười đạo quang trụ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
“Nếu chỉ có bấy nhiêu bản sự, bản đế sao có thể ngồi vững vàng ở Thái Hư suốt trăm ngàn năm qua?”
Vừa nói thủ thế của Minh Tâm không ngừng biến ảo, trên thân hắn sáng lên từng đạo đường vân rồi dệt lại thành một đồ án.
Đứng ở đằng xa, Bạch Đế và Tư Vô Nhai lập tức nhận ra đồ án này, đồng thanh nói: “U Huỳnh chi thần?”
Lục Châu khẽ nhíu mày, bởi vì hắn cảm giác được viễn cổ long hồn trên trường bào khẽ run rẩy. Ngay cả long hồn cũng phải e ngại?
Một đạo hư ảnh bay ra khỏi người Minh Tâm. Bạch Đế truyền âm nói:
“Tương truyền hai đại thần linh cường đại nhất thế gian là Thái Dương Chúc Chiếu và Thái Âm U Huỳnh. Chúc Chiếu như vầng mặt trời, mà U Huỳnh như vầng mặt trăng, có thần lực chí âm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận