Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1578

Mùi máu tươi tràn ngập khiến ai nấy đều cảm thấy buồn nôn.
Trọng Minh Điểu cao ngạo quay trở về đứng bên cạnh lam y nữ hầu, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lam y nữ hầu nhìn thi thể Tần Đức, nói: “Trọng Minh Điểu không thể rời đi quá lâu, lần này ta cũng chỉ là lén trốn ra ngoài, việc còn lại các ngươi tự mình xử trí, ta đi trước.”
Nàng nhảy lên lưng Trọng Minh Điểu. Đám thành viên Bạch Tháp đồng loạt khom người.
Trọng Minh Điểu xoè cánh. Khi chuẩn bị bay lên không trung, nó đột nhiên quay đầu vươn cái mỏ như loan câu về phía Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn nó. Trọng Minh Điểu hít vào một hơi rồi lại phun ra.
“Trọng Minh, đừng chậm trễ thời gian.” Lam y nữ hầu hạ lệnh.
Trọng Minh Điểu gật đầu, cánh trái đột nhiên vỗ một cái. Ầm!
Tư Vô Nhai bị chấn bay ra ngoài.
Đám người giật nảy mình, khi bọn hắn còn đang kinh ngạc thì Trọng Minh Điểu đã bay vút lên tầng mây rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Hai bạch y tu hành giả nhanh chóng đón lấy Tư Vô Nhai. Lúc hắn ngẩng đầu lên đã không còn bóng dáng Trọng Minh Điểu nữa.
“Nó cố ý đùa đệ đây mà.” Diệp Thiên Tâm cười nói.
Tư Vô Nhai đi tới, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời mờ mịt, ánh mắt phức tạp nói: “Con chim này không đơn giản.”
Đám người không ai đáp lời.
Nói nhảm, mắt mọi người đều không mù, đương nhiên nhìn ra Trọng Minh Điểu cực kỳ bất phàm.
Ninh Vạn Khoảnh đột nhiên lên tiếng: “Ý thất tiên sinh là, nó có địch ý đối với ngươi?”
Tư Vô Nhai giật mình, không ngờ Ninh Vạn Khoảnh lại có thể hiểu được ý mình vừa nói, bèn quay đầu nhìn hắn một cái: “Ngươi đoán được sao?”
Ninh Vạn Khoảnh cười đáp: “Tuy mắt ta mù nhưng tâm không mù. Ta có thể cảm giác được nó không thân thiện. Đó là một con thánh thú, lấy năng lực của nó để giết một người là chuyện quá mức đơn giản. Nó không có hạ sát thủ với ngươi.”
Tư Vô Nhai nói: “Bởi vì nó không dám.”
Kỳ thực các thành viên Bạch Tháp rất muốn phản bác một câu.
Tư Vô Nhai quá mức tự tin, nên mang lại cảm giác tự phụ. Loại tự phụ này khiến người khác cảm thấy không quá dễ chịu.
Trong tu hành giới mạnh được yếu thua này, nếu nắm đấm không đủ mạnh thì dù ngươi có logic hay có đạo lý nhiều bao nhiêu cũng chỉ là mây bay, không có chút ý nghĩa nào.
Nhưng mà, bởi vì hắn là người Ma Thiên Các nên đám người chỉ có thể gật đầu nói phải.
Tư Vô Nhai thu hồi ánh mắt nhìn xuống thi thể Tần Đức. “Thu thập một chút.”
Mấy đệ tử bay về phía Tần Đức.
Ông !
Đúng lúc này, trong không trung lại truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng đặc thù khiến đám người không khỏi chấn kinh ngẩng đầu nhìn lên.
Một bóng người từ xa không ngừng thi triển đại thần thông thuật na di tới, trong chớp mắt đã đến gần Bạch Tháp.
“Mau vào trong!” Tư Vô Nhai hạ lệnh.
Tất cả mọi người cấp tốc lui lại.
“Ta là bằng hữu của Lục các chủ, các vị đừng kinh hoảng.” Trên không trung, hư ảnh lăng không đứng đó, từ từ hạ thấp độ cao.
Tư Vô Nhai nhìn một chốc đã nhận ra đối phương, kinh ngạc nói: “Là ngươi?”
Người vừa đến chính là Tần Nhân Việt, chân nhân Tần gia.
Tần Nhân Việt nói: “Ta nhận ra ngươi.”
“Tần chân nhân, ngươi đang đuổi bắt phản đồ?” Tư Vô Nhai vừa nói vừa nhìn về phía thi thể Tần Đức.
“Ta đã tới Thiên Vũ Viện nhưng không thấy các ngươi, bèn dùng phù văn thông đạo chạy đến đây.”
Hắn cúi đầu nhìn xuống thi thể Tần Đức, nhướng mày nói: “Tần Đức chết rồi?”
Tư Vô Nhai nói: “Ngươi tới chậm.”
Ngoài mặt Tần Nhân Việt bình tĩnh như thường nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc. Vốn cho rằng Ma Thiên Các chỉ có mình Lục các chủ là đáng để kiêng kỵ, không ngờ nơi này lại ngoạ hổ tàng long. Có thể đánh giết Tần Đức, đối phương hẳn cũng là chân nhân.
Hắn nhìn Tư Vô Nhai đầy dò xét, nhưng không phát giác ra chút khí tức chân nhân nào.
Chẳng lẽ còn vượt xa ta?
Tần Nhân Việt lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ này.
Hắn nhìn xung quanh một chút, cảm nhận một chút khí tức ba động. Đáng tiếc ba động rất nhẹ, chứng tỏ Tần Đức không hề có cơ hội hoàn thủ đã bị giết.
Cho dù là chân nhân cũng không làm được.
“Sao các ngươi giết được hắn?” Tần Nhân Việt hỏi.
Tư Vô Nhai cười nói: “Việc này không phiền ngài bận tâm. Tần Đức chết rồi, Tần chân nhân định làm như thế nào?”
Tần Nhân Việt hừ lạnh nói: “Chết cũng không hết tội.”
Các thành viên Bạch Tháp thở phào một hơi, lần lượt bước ra khom người nói: “Bái kiến chân nhân.”
Tần Nhân Việt vừa nhìn đã chú ý tới Diệp Thiên Tâm nổi bật như hạc giữa bầy gà. Nàng vẫn một bộ bạch y như trước, không nhiễm bụi trần, không dính khói lửa nhân gian.
“Vị này là?”
“Tháp chủ Bạch Tháp, Diệp Thiên Tâm.” Diệp Thiên Tâm nói.
Ninh Vạn Khoảnh nói bổ sung: “Cũng là lục đệ tử của Lục các chủ.”
Tư Vô Nhai cười nói: “Ta càng ngày càng ngưỡng mộ Lục huynh, không ngờ huynh ấy lại có nhiều đồ đệ xuất sắc như vậy.”
Hắn đã gặp đám đồ đệ của Lục Châu, quả thật ai nấy đều bất phàm. Không ngờ ở bạch liên cũng gặp được một người.
“Quá khen.”
“Ta rất muốn biết các ngươi làm sao giết được Tần Đức.” Tần Nhân Việt tiếp tục truy hỏi.
Hắn luôn cảm thấy nơi này có gì đó kỳ lạ, nói không nên lời.
Tư Vô Nhai đột nhiên cảm nhận được phù chỉ truyền tới động tĩnh, lập tức thiêu đốt phù chỉ. Hình ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Bái kiến Lục các chủ.”
Lục Châu gật đầu nói: “Tần chân nhân, sự tình đã xong, bên đó không phải là nơi ngươi nên ở lâu.”
Tần Nhân Việt xấu hổ cười nói: “Tần Đức là đại trưởng lão Tần gia, hắn phạm sai lầm thì ta phải chịu trách nhiệm. Đây là đền bù của ta dành cho các ngươi.”
Hắn lấy ra một khối Huyền Vi Thạch và một gốc Huyền Mệnh Thảo ném cho Tư Vô Nhai.
Tần Nhân Việt lại nói: “Huyền Mệnh Thảo có thể khôi phục Mệnh Cách cho Tần Nại Hà, nếu có thể, ta muốn gặp mặt hắn một lần.”
Tư Vô Nhai nói: “Sau này hãy nói đi, hiện tại thương thế của hắn rất nghiêm trọng.”
“Cũng được. Sau này nếu có nhu cầu cứ đến tìm ta. Ta xin lỗi các vị một lần nữa.” Tần Nhân Việt nói, sau đó năm ngón tay vồ lấy, thi thể Tần Đức bay lên.
“Sau này còn gặp lại.”
Đám người đồng thanh nói: “Sau này còn gặp lại.”
Tần Nhân Việt mang theo thi thể Tần Đức bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận