Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 815

Lục Châu gật đầu, gọi Bệ Ngạn tới.
Nếu không phải có cửu diệp xuất thế thì rất có khả năng lần này hung thú cũng bị đám sứ giả hồng liên giới dẫn dụ ra.
Tư Vô Nhai cảm thán: “Gần đây số lượng hung thú xuất hiện ngày càng nhiều, mà phạm vi cửu châu lại rất lớn. Cho dù có trận pháp bảo hộ cũng cần ít nhất bốn vị cửu diệp, mỗi vị bảo vệ hai châu thì mới ổn định được. Nay chỉ có một mình sư phụ bôn ba khắp nơi, thật là vất vả.”
Lục Châu cũng hiểu, nhân loại tu hành có vẻ hơi chậm. “Vi sư đi một lát sẽ trở lại.” Nói xong liền nhảy lên lưng Bệ Ngạn rồi đạp bước trên mây rời đi.
“Đồ nhi cung tiễn sư phụ.”
Bay lên không trung, Lục Châu liếc nhìn Bệ Ngạn, khẽ nói: “Tuy là ngươi phi hành hơi xóc nảy nhưng lại nghe lời hơn Cát Lượng nhiều.”
Ngao !
Bệ Ngạn kêu lên một tiếng như đang đồng ý với chủ nhân.
“Nhanh thêm chút nữa.”
Cùng lúc đó, trong một mảnh phế tích ở phía tây thành Dự Châu, hai tên tu hành giả hồng liên đang nhìn trận văn dưới mặt đất, âm thầm gật đầu.
“Ta đã truyền các tin tức cơ bản về Đại Viêm cho Thiên Vũ Viện. Tin rằng không bao lâu nữa Thiên Vũ Viện sẽ phái thêm người tới… Toàn kim liên giới cũng chỉ có một tên cửu diệp, quả thực yếu đến ngoài sức tưởng tượng của chúng ta!”
“Đúng là trời cũng giúp chúng ta, không ngờ lần này hung thú cao giai được gọi tới là Cùng Kỳ…”
Ầm! Tường thành bị đánh sập.
Hai người ngẩng đầu nhìn về phía bắc thành Dự Châu, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
“Bỏ ra hàng ngàn tấm hồng văn phù chỉ, rất đáng giá!”
Sau lưng bọn hắn, một đống phù chỉ nằm trong vòng tròn trập pháp đột nhiên bốc lên hoả diễm, chỉ trong nháy mắt đã bị thiêu cháy thành tro tàn.
“Diệp Chân của Phi Tinh Trai dùng phương pháp này hấp dẫn loan điểu tới, lấy số đông quần công nó mới có thể đánh hạ thành công. Đại Viêm chỉ có một tên cửu diệp, ta chống mắt lên xem hắn ứng đối với Cùng Kỳ thế nào!”
Nói xong, hai tu hành giả hồng liên len lén phi hành vào rừng cây gần thành Dự Châu, bí mật quan sát Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ thoạt nhìn trông như một con hổ, thân cao trăm mét, trên lưng có một cặp cánh rất lớn. Thân hình khổng lồ đã thể hiện rất rõ ràng lực lượng ẩn tàng bên trong, cho dù là sứ giả hồng liên cũng không dám khinh thường thực lực của nó.
Tường thành sụp đổ, bình chướng hiện ra. Cùng Kỳ bay lên không ngừng va chạm với bình chướng.
Ầm! Ầm!
Sau vài lần va chạm, bình chướng có vẻ sắp vỡ vụn đến nơi.
“Người của kim liên giới rất yếu, xem ra chỉ mỗi mình hung thú Cùng Kỳ đã đủ để chơi chết bọn hắn.”
“Ngươi nói xem, nếu chúng ta không truyền lại tin tức cho Thiên Vũ Viện thì tốt biết bao, ngươi và ta cùng hợp lực nghĩ cách giết chết tên cửu diệp kia, khống chế Hắc Thuỷ Huyền Động và Vô Tận Hải. Có phù văn trong tay, chúng ta chẳng phải sẽ trở thành lão đại nơi đây rồi sao?”
“Không có khả năng! Người nơi đây đã nghiên cứu ra một bộ lý luận tu hành mới tên là phương pháp trảm kim liên trùng tu. Cho dù chúng ta không lợi dụng phù văn dẫn dụ hung thú đến công kích thì sớm muộn gì bọn hắn cũng có thêm người đạt tới cửu diệp.”
“Nói cũng đúng. Ngay cả cửu diệp Khương Văn Hư còn ngăn không được thì huống gì chúng ta.”
Hai người tiếp tục nhìn về phía thành Dự Châu.
Cùng Kỳ vỗ cánh nhìn đám tu hành giả bên trong thành như đang nhìn món ăn hấp dẫn nào đó, nó điên cuồng va chạm vào bình chướng.
Ầm! Bình chướng xuất hiện từng tầng gợn sóng. Tu hành giả bên trong thành hốt hoảng kêu lên, mấy tu hành giả cấp Nguyên Thần cảnh đều lăng không bay lên, vẻ mặt ngưng trọng như lâm đại địch.
“Chúng ta đến cửa đông, Cùng Kỳ đã lượn qua đó rồi.”
“Ừ.”
Hai tên tu hành giả hồng liên nhìn nhau gật đầu rồi bay giữa đám rừng rậm tiến về phía cửa đông thành. Không bao lâu sau đã đến nơi, bọn chúng lại ẩn nấp sau tàng cây, tiếp tục quan sát.
“Mau phá hỏng bình chướng đi, giết nhiều người lên để báo thù cho Cố Minh!”
Hai người bọn hắn lom lom nhìn vào trong thành như đám khán giả thời cổ đại ngồi trên quan sát những trận chiến trong đấu trường La Mã. Bọn hắn thích huyết tinh, thích tàn sát.
Mỗi khi Cùng Kỳ va chạm vào bình chướng, bọn hắn đều nở nụ cười hài lòng.
Cùng Kỳ vô cùng hung mãnh, cho dù là cửu diệp cũng không dám khinh thường loại hung thú này.
Ầm! Rốt cuộc sau nhiều lần công kích, bình chướng thành Dự Châu cũng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Các tu hành giả trong thành vội vàng chạy trốn. Cùng Kỳ như con sói hoang xông vào bầy cừu, hưng phấn lao lới giết chóc. Móng vuốt vừa quét qua đã có mấy tu hành giả bị đánh nát cương khí hộ thể, văng tứ tung. Đuôi nó khẽ vẫy, vài toà kiến trúc trong thành ầm ầm sụp đổ.
Nó điên cuồng tàn phá thành Dự Châu.
“Giết! Giết nhanh lên!”
“Đám cắc ké đáng thương, kim liên giới tồn tại được đến hôm nay quả là kỳ tích.”
“Ta đánh cược Cùng Kỳ trong vòng hai canh giờ có thể giết sạch đám người này. Ngươi thấy sao?”
“Ta nghĩ là không tới, xem tình cảnh này thì nhiều lắm là một canh giờ.”
Hai người nhếch mép cười, cực kỳ hài lòng trước biểu hiện hung mãnh của Cùng Kỳ. Ngay khi bọn hắn đang vừa xem náo nhiệt vừa giễu cợt, đột nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu mình có người.
Bọn hắn theo bản năng ngẩng đầu lên. “Cái gì thế?”
Đó là một vị lão giả tiên phong đạo cốt đứng trên lưng toạ kỵ trông rất hung tàn, nó đang phi hành ngang qua đầu bọn hắn.
“Suỵt, hẳn là một tu hành giả Đại Viêm đến tìm chết!”
“Ta cược hắn đánh được hai hiệp là tèo.”
“Ta cược bốn hiệp.”
“Đồng ý!”
Nhưng khi hai người vừa dứt lời, con toạ kỵ trên trời kia đột ngột dừng lại, không tiếp tục phi hành nữa. Cái mũi nó giần giật như đang đánh hơi cái gì, sau đó nó lao vụt xuống.
“Bị phát hiện! Là toạ kỵ có khứu giác cực nhạy! Chạy mau!”
Hai tu hành giả hồng liên lập tức rời khỏi tàng cây, đáng tiếc bọn hắn không thể nào nhanh hơn Bệ Ngạn được.
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn còn đang kỳ quái không hiểu sao nó lại dừng bay, đến khi nhìn thấy trên tàng cây có hai tu hành giả đang lén lén lút lút ẩn nấp thì không hề do dự hạ lệnh cho Bệ Ngạn lao xuống.
Bệ Ngạn lăng không chặn ở giữa rừng, ngăn trở đường đi của hai người bọn hắn. Hai người giật mình ngẩng đầu nhìn về phía tu hành giả đứng trên lưng Bệ Ngạn.
“Lão tiên sinh đây là muốn làm gì?” Một người cất tiếng hỏi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Hung thú xâm nhập thành trì, vì sao các ngươi lại khoanh tay đứng nhìn?”
“Lão tiên sinh, hung thú này tên là Cùng Kỳ, cực kỳ hung tàn, tu hành giả yếu ớt như chúng ta không có khả năng đối phó nó nên đành bất lực.”
“Có lão phu ở đây không cần phải sợ hãi. Đi theo lão phu vào thành hàng phục nó.”
“A?” Hai người cả kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận