Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1485

Khổng Văn dở khóc dở cười, lúc này mới ý thức được mình ngu xuẩn cỡ nào.
Mà càng cảm thấy bản thân ngu xuẩn chính là năm huynh đệ Tôn Mộc.
Sau khi rời khỏi Ma Thiên Các, năm huynh đệ Tôn Mộc đến bí ẩn chi địa, đoạn thời gian này đạt được không ít tài nguyên. Bọn hắn thậm chí còn cười nói, ở lại Ma Thiên Các không chỉ không thu hoạch được gì mà còn phải cúi đầu trước người khác.
Nay nhìn vị lão nhân tiên phong đạo cốt tung ra một chưởng đã doạ Chu Yếm chạy trối chết, tự tin của mấy người đều tan thành mây khói.
“Là Lục các chủ?”
“Hình như vậy…”
“Bỏ chữ ‘hình như’ đi.”
“Hình như Các chủ lại mạnh hơn rồi.”
“Đã bảo bỏ chữ ‘hình như’ đi.”
Chu Yếm đáp xuống giữa hai toà sơn phong, há mồm thở ra một ngụm trọc khí rồi ngẩng đầu nhìn lão nhân, trong lòng không khỏi sợ hãi.
“Nhân loại… cường đại.”
Đột nhiên nó chộp lấy một toà sơn phong, nhấc lên rồi ném về phía Lục Châu.
Đám người xung quanh nhìn không rời mắt, nếu bị ngọn sơn phong đâm trúng, lão nhân không chết cũng phải trọng thương.
Lục Châu không tránh né mà lấy Vị Danh Kiếm ra, ném về phía trước.
Vị Danh Kiếm ngưng tụ ra tia kiếm cương dài trăm trượng nghênh đón sơn phong.
Phanh !
Ngọn sơn phong bị chém làm đôi, Vị Danh Kiếm mang theo lực lượng Thiên Tướng tiếp tục tiến về phía trước. Kim sắc kiếm cương nhanh như thiểm điện xuất hiện trước mặt Chu Yếm.
Xoẹt !
Kiếm cương xuyên thủng lồng ngực nó. Tiếng va chạm, tiếng gào thét và chấn động lập tức im bặt.
“Kim liên giới từ khi nào lại có cao thủ bậc này?”
“Gần đến tu vi chân nhân rồi.”
“Chẳng lẽ… không phải chân nhân?”
“Mười bảy Mệnh Cách và mười tám Mệnh Cách khác nhau ở Mệnh Quan. Sau khi vượt ba Mệnh Quan, cường giả sẽ nắm giữ đạo lực lượng. Ta không nhìn thấy đạo lực lượng trên người lão nhân này.”
“Đạo lực lượng là cái gì?” Có người thỉnh giáo.
“Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp 'Đạo', 'Đạo' pháp tự nhiên. Nói thẳng ra chính là, tu hành giả bình thường dùng đan điền khí hải ngưng khí thành cương, sử dụng lực lượng của bản thân, còn chân nhân dùng lực lượng giữa thiên địa vũ trụ.”
“Nói như ngươi thì chẳng phải chân nhân chính là vô địch rồi?”
“Đương nhiên không phải. Con đường tu hành vốn là nghịch thiên, thiên địa có ràng buộc là để trói chân nhân loại.” Người kia tiếp tục nói.
“Hầy… Nói thì nói vậy nhưng nhân loại và hung thú đã đấu nhau nhiều năm, vẫn luôn rơi vào thế hạ phong.”
Đám người không nghị luận nữa mà nhìn về phía Chu Yếm đang bị một tia kiếm cương cắm ở giữa ngực.
Chu Yếm cúi đầu nhìn ngực mình đang chảy máu tươi cuồn cuộn, miệng há ra rồi ngậm lại. Lục Châu thu hồi kiếm cương, nó lảo đảo lui về sau.
Khi mọi người nghĩ Chu Yếm hẳn phải chết không thể nghi ngờ… nó đột ngột vọt lên, nhảy vào trong hắc vụ, toàn thân đầy máu tươi gào thét phóng xuống Lục Châu.
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Vừa rồi một kiếm kia đã đâm trúng chỗ yếu hại trên người nó, lý ra phải ngã xuống, không ngờ nó lại có thể dồn sức đánh thêm một lần.
Chu Yếm không hề có ý chạy trốn, nó muốn đồng quy vu tận.
“Băng phong.”
Lục Châu phóng thích lực lượng Mệnh Cách của Lục Ngô, Chu Yếm lập tức bị băng phong, tốc độ giảm mạnh.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên bầu trời. “Lực Thiên Quân.”
Phiền Lung Ấn bay ra ẩn vào trong hắc vụ, đến khi ập xuống mới hiện ra trong tầm mắt mọi người, khổng lồ đến mức ai nấy đều phải giật mình kêu lên.
Ầm!
Đến cơ hội chạm vào Lục Châu cũng không có, Chu Yếm hoàn toàn không còn động tĩnh. Lát sau, nó đoạn khí bỏ mình.
Đám huynh đệ Tôn Mộc sắc mặt cứng ngắc, cổ họng như kẹt vật gì đó, không thể thốt ra lời.
Lục Châu thu hồi Phiền Lung Ấn, không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người. “Lấy Mệnh Cách Chi Tâm.”
“Vâng.”
Ngu Thượng Nhung bay lướt tới, Trường Sinh Kiếm thoắt ẩn thoắt hiện chém vào người Chu Yếm, lát sau lấy ra hai khối Mệnh Cách Chi Tâm.
“Sư phụ, có hai viên.” Ngu Thượng Nhung nói.
Lục Châu gật đầu. Chẳng trách vừa rồi Chu Yếm lại còn lực công kích thêm lần nữa.
Cũng may nó chỉ là thú vương, nếu tiến hoá thành thú hoàng thì sẽ khó đối phó hơn nhiều.
Ngu Thượng Nhung đưa Mệnh Cách Chi Tâm cho Minh Thế Nhân.
Đúng lúc này, trong hắc sắc mê vụ có hai thân ảnh xuất hiện. Sau lưng bọn hắn đều đeo một thanh kiếm, trên đầu có búi tóc, thân mặc đạo bào.
“Bốn mươi chín kiếm khách Bắc Vực Sơn?!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn qua. Đám người ngừng thở, thầm hô một tiếng không ổn.
Đại lão đến cướp bảo vật sao?
Loại sự tình này vô cùng phổ biến trong bí ẩn chi địa. Tu hành giả cường đại có thể sử dụng đủ loại thủ đoạn hèn hạ để thu hoạch thứ mình muốn, kể cả cướp bóc. Cho dù là cao thủ danh chấn khắp trời nam đất bắc cũng không ngoại lệ, chỉ cần giết sạch người chứng kiến để diệt khẩu là được.
Thật vất vả mới thở phào được một hơi, nhưng giờ không khí lại trở nên khẩn trương lần nữa.
“Ta là Nguyên Lang, một trong bốn mươi chín kiếm khách Bắc Vực Sơn. Xin hỏi là vị cao nhân nào đã đánh giết Chu Yếm?” Nguyên Lang lên tiếng hỏi.
Không ai đáp lời hắn.
Lục Châu cũng lười trả lời, phất tay xoay người, bay về phía Bạch Trạch.
“Xin hỏi là vị cao nhân nào đã đánh giết Chu Yếm?” Nguyên Lang cao giọng hỏi lại.
Đám tu hành giả xung quanh đều chỉ là người quan chiến, Lục Châu không mở miệng, bọn hắn cũng không dám tuỳ tiện trả lời. Một khi xác nhận, đám kiếm khách Bắc Vực Sơn cản đường cướp bóc, vậy chẳng khác nào tự mình tìm đường chết.
Hai tên kiếm khách rốt cuộc cũng phát cáu, lại cao giọng hô: “Mời tiền bối đánh giết Chu Yếm ra gặp một lần.”
Âm thanh hùng hậu hữu lực ẩn chứa nguyên khí cường đại và lực lượng áp bách.
Dù bọn hắn dùng từ lễ phép nhưng trong xương cốt lại tản ra cảm giác ưu việt hơn người khác, trong giọng nói kia rõ ràng mang theo ý ra lệnh.
Lục Châu không thèm để ý.
Ngươi hỏi lão phu phải đáp lời? Mặt mũi lão phu để ở chỗ nào?
Trở lại trên lưng Bạch Trạch, Lục Châu phất tay áo ra lệnh: “Tiếp tục bay về hướng bắc.”
“Vâng.”
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải bay trở về đoàn đội. Bốn huynh đệ Khổng Văn theo sát phía sau.
Bạch Trạch còn chưa kịp di động, Lục Châu bỗng liếc mắt nhìn xuống, trầm giọng nói: “Tôn Mộc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận