Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1428

Băng phong trăm trượng hoá thành bã vụn bắn ra tứ phương, nhưng chưởng ấn kia vẫn đang rơi xuống.
Oanh! Chưởng ấn đánh trúng xương sống của Lục Ngô.
Trong tay Lục Châu lại xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương. Lục Châu đạm mạc nói: “Sinh tử có số, phú quý do trời.”
Thân hình Lục Ngô xoay chuyển một vòng trên không trung, nó nhìn chằm chằm Lục Châu, không ngừng lùi lại.
Cảm nhận được một cỗ lực áp bách vô hình đánh tới, phòng tuyến tâm lý của nó rốt cuộc cũng bị đánh tan, đành mở miệng nói:
“Chờ đã…”
“Hửm?”
“Ta phục.” Chân Lục Ngô hơi rung động. Trong mắt nó, Lục Châu chính là chân nhân, tiếp tục đánh sẽ chỉ thiệt thòi mà thôi.
Lục Châu thu hồi thẻ đạo cụ, hài lòng gật đầu: “Thế nhân đều nói ngươi có trí tuệ không kém gì nhân loại, nhưng trong mắt lão phu, ngươi thật ngu ngốc.”
Lục Ngô thấp giọng lầm bầm mấy tiếng.
Lục Châu tiếp tục nói: “Nếu ngươi thông minh một chút thì đã không bị nỗi đau da thịt như vừa rồi.”
Lục Ngô thở phì phò nói: “Đường đường là… chân nhân, lại lưu lạc tới mức… bắt nạt kẻ nhỏ yếu.”
“Nhỏ yếu?”
Nhìn kiểu gì cũng không thấy thú hoàng và hai chữ ‘nhỏ yếu’ có liên quan gì nhau.
“Lục Thiên Thông, ngươi thật sự… muốn mang hắn đi?” Lục Ngô vẫn không cam lòng.
Lục Châu vốn định giải thích một phen, nhưng thấy Lục Ngô cực kỳ kiêng kỵ Lục Thiên Thông, bèn tương kế tựu kế nói:
“Phải thì sao?”
Một con thú hoàng đã khó đối phó như thế, nếu gặp phải hung thú trong chỗ sâu bí ẩn chi địa thì làm sao mà đối phó? Nhất định phải mang Đoan Mộc Sinh đi…
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Lục Ngô cào móng vuốt xuống đất. Nó khó chịu nha!
“Ngươi không thể… mang hắn đi. Thiếu chủ… phải lưu lại.”
Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Nếu Đoan Mộc chân nhân là tổ tiên của Đoan Mộc Sinh, vậy ngươi và Đoan Mộc chân nhân có quan hệ gì?”
Lục Ngô đáp: “Chủ tớ.”
Đại khái là vì không quá hiểu rõ hàm nghĩa từ ngữ của nhân loại, Lục Ngô dùng chủ tớ để hình dung.
Trên thực tế, đối với toạ kỵ, mỗi người sẽ có cách lý giải không giống nhau. Có người xem toạ kỵ như bằng hữu và người thân. Có người xem chúng như công cụ di chuyển, lại có người đối xử với chúng như nô lệ… Lục Châu không biết Đoan Mộc Điển, không thể phán đoán được.
“Đã là chủ tớ, vậy thì Đoan Mộc Điển đâu?”
“Bị cân bằng giả trong Thái Hư… bắt đi rồi.”
Lục Châu chợt nhớ tới trước đó Lục Ngô có nói, nếu Đoan Mộc chân nhân có ở đây thì nhất định sẽ tuyệt giao với hắn, có thể thấy Lục Thiên Thông và Đoan Mộc Điển là bằng hữu với nhau.
“Vì sao Lục Thiên Thông không cứu hắn?” Lục Châu hỏi.
Hả?
Lục Ngô đứng thẳng người dậy, trong mắt nghi hoặc không thôi, có vẻ tức giận nói: “Ta đang muốn… hỏi ngươi đây.”
“Người trong Thái Hư mạnh cỡ nào, ngươi hẳn phải biết rõ.” Lục Châu đáp.
Cho đến nay, tu hành giới chỉ đánh giá Thái Hư bằng hai chữ cường đại.
Người có được hạt giống Thái Hư, tất thành Chí Tôn. Hạt giống Thái Hư mỗi ba mươi ngàn năm sẽ thành thục một lần. Thiên địa tồn tại đã bao nhiêu năm? Có bao nhiêu hạt giống? Nói cách khác, không tính những tu hành giả thật sự là thiên tài tự tu hành tới cảnh giới Chí Tôn, thì có bao nhiêu hạt giống Thái Hư sẽ có bấy nhiêu vị Chí Tôn.
Lục Ngô im lặng.
Thái Hư muốn bắt người, cho dù hắn có là Lục Thiên Thông thì có thể làm được gì?
Lục Ngô phun ra một ngụm trọc khí:
“Cho nên, ngươi không cứu Đoan Mộc… Hắn đã chết… mà ngươi thì còn sống!”
Lục Châu nói:
“Nói lại lần cuối, lão phu không phải là Lục Thiên Thông nào cả. Lão phu mặc kệ Đoan Mộc Sinh là hậu nhân của ai, lão phu đến đây là để đưa hắn trở về.”
Lục Ngô nhìn thoáng qua Đoan Mộc Sinh nằm dưới mặt đất: “Nhất định?”
“Nghiệt đồ dám can đảm khi sư diệt tổ, lão phu sẽ trừng trị thích đáng.”
Nghe vậy, Lục Ngô nhìn Lục Châu nói: “Nhân loại… còn máu lạnh hơn thú tộc!”
“Máu lạnh?” Lục Châu hừ một tiếng, “Ngươi có biết trong trận chiến ở Kiếm Bắc quan, có bao nhiêu nhân loại và hung thú đã chết không?”
Lục Ngô không trả lời được.
“Ngươi hy sinh nhiều đồng bọn như vậy, lại thiết kế hãm hại Hắc Hoàng, ai mới là kẻ máu lạnh?”
“Những nhân loại đó… chẳng khác gì bò sát… chết không đáng tiếc!” Lục Ngô đáp.
“Trong mắt lão phu, ngươi cũng chỉ là bò sát.”
Lục Ngô trầm mặc một hồi mới lên tiếng:
“Đoan Mộc Sinh… chỉ có ta che chở được.”
Lục Châu càng thêm nghi hoặc. “Vì cái gì?”
“Đoan Mộc chân nhân có ơn với ta… thiếu chủ gặp nạn… chỉ có ta mới cứu được hắn.” Lục Ngô tự tin nói.
“Dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng lão phu không cứu được hắn?”
Lục Ngô lưu loát đáp:
“Ngươi có thể giữ mạng cho hắn, nhưng hắn nhất định sẽ bỏ lỡ đại kỳ ngộ!”
“Đại kỳ ngộ?”
“Hạt giống Thái Hư, lực lượng suy bại, thiên địa tinh hoa trong bí ẩn chi địa… lại thêm tinh khí ba mươi ngàn năm của ta, có thể trợ giúp hắn nghịch thiên cải mệnh… Ngươi làm được không?”
Lục Châu lâm vào suy tư.
Hắn đương nhiên biết tình huống của Đoan Mộc Sinh, cũng bởi vì vậy mà hắn mới cấp tốc đến bí ẩn chi địa cứu Đoan Mộc Sinh về. Nhưng thần thông Thiên thư chỉ có thể tẩy lễ, khu trừ toàn bộ lực lượng suy bại.
Đúng như Ninh Vạn Khoảnh nói, đây là một cơ hội đối với Đoan Mộc Sinh.
Nếu thật sự đưa Đoan Mộc Sinh về, vậy hắn sẽ lập tức trở lại như trước, đi trên con đường xưa. Huống chi việc Đoan Mộc Sinh có hạt giống Thái Hư đã có lời đồn đại, Lục Châu thà đối thủ của mình là hung thú còn hơn là nhân loại.
Lục Châu nhìn Lục Ngô nói: “Chỉ là thú hoàng, làm sao che chở Đoan Mộc Sinh?”
“Dựa vào thứ này.”
Lục Ngô đứng thẳng người, chín cái đuôi đồng thời dựng lên. Nguyên khí trong thiên địa kịch liệt rung chuyển, từng đạo u quang từ chín cái đuôi chảy vào phần bụng!
Lục Châu không ngờ Lục Ngô lại còn biết ẩn giấu thực lực sâu như vậy.
“Thủ đoạn không ít.” Lục Châu nói.
“Chân nhân trở xuống, ta không sợ! Chân nhân trở lên…” Nói đến đây, Lục Ngô ngừng lại, không biết nên dùng từ gì cho thích hợp.
“Thì trốn chứ sao.” Hải Loa từ xa bay tới nói.
Thừa Hoàng chở Hải Loa và Diệp Thiên Tâm bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống Hồ Tâm đảo.
Lòng cảnh giác của Lục Ngô rất mạnh, lông dựng thẳng, bản năng động vật khiến lực chú ý của nó đều đặt trên thân Thừa Hoàng.
“Cút mau…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận