Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2046: Lai lịch của Ma Thần họa quyển

La Tu cả kinh vung chưởng đón đỡ, vốn cho là có thể đối kháng, nào ngờ một chưởng kia khiến thời gian và không gian đều trở nên sai lệch.
Ầm! Chưởng ấn đánh vào bả vai hắn.
La Tu bị đánh lùi ra tận cửa điện mới miễn cưỡng ổn định thân hình, trên bả vai truyền tới cảm giác đau đớn tê liệt.
“Đội trưởng!”
Đối thủ rất mạnh, lại nắm giữ đại quy tắc thời gian và không gian. La Tu nhìn chằm chằm Lục Châu, hiển nhiên hắn đã đánh giá sai về thực lực người này.
Lục Châu thu tay lại, nói: “Lão phu chỉ nói một lần, tốt nhất ngươi nên thành thật trả lời, đừng có không biết điều.”
La Tu không phải đồ ngốc. Lam Hi Hoà và Âu Dương Huấn Sinh rõ ràng là cá mè một lứa, bọn hắn cấu kết với người này cùng làm việc xấu, lúc này hắn tuyệt đối không nên lấy cứng đối cứng.
La Tu đành phải thành thật đáp: “Bản giáo hội có một phân bộ chuyên nghiên cứu về Ma Thần, biết rõ phương thức hành động, đại đạo tu hành và nơi hắn vẫn lạc. Ma Thần vẫn lạc ở Đại Uyên Hiến, mọi người đều biết. Nhưng không ai biết trước khi chết Ma Thần còn để lại bức tranh này. Bản giáo hội tốn ngàn năm mới tìm được họa quyển này ở Đại Uyên Hiến.”
Lục Châu nghe vậy nhướng mày: “Là thật?”
Trong đầu Lục Châu không có chút ấn tượng nào, ký ức Ma Thần lưu lại không có thứ này, cũng không có hình ảnh về cuộc đại chiến với Thái Hư và việc bị đánh lén.
Chỉ là Lục Châu không ngờ Ma Thần lại vẫn lạc ở Đại Uyên Hiến.
La Tu nói: “Ta luôn không thích nói dối, có tin hay không thì tùy ngươi.”
“Lão phu tạm thời tin ngươi, nếu để lão phu biết ngươi nói dối nửa câu, nhất định sẽ không buông tha.” Lục Châu thản nhiên đe dọa.
“Xin hỏi bây giờ đã có thể giao dịch chưa?”
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Lam Hi Hoà. Lam Hi Hoà gật đầu: “Chờ một lát.”
Nàng rời khỏi đại điện, không bao lâu sau đã quay trở lại, trên tay cầm theo một đồ vật dùng vải bọc lại.
Đám người đổ dồn mắt nhìn về phía đồ vật kia. Lam Hi Hoà không hề che giấu, giật mảnh vải ra.
“Đây chính là Trấn Thiên Xử của Hi Hòa điện, đối ứng với Thiên Khải Chi Trụ Bình Đán.”
Trấn Thiên Xử trông như một cây dù nhỏ chưa mở màu xanh, trông tinh xảo nhỏ nhắn, khá giống với Trấn Thiên Xử Đại Uyên Hiến trong tay Lục Châu, chẳng qua là nhỏ hơn một chút.
Nhìn thấy Trấn Thiên Xử, hai mắt La Tu sáng lên, cả người trông phấn chấn hơn không ít.
“Để lại Trấn Khuê Cổ Ngọc và Ma Thần họa quyển.” La Tu hạ lệnh.
“Vâng.”
Hai tên thuộc hạ cung kính dâng hai kiện bảo bối lên. Lam Hi Hoà tuy có chút không nỡ nhưng rốt cuộc cũng giao Trấn Thiên Xử cho La Tu.
La Tu ôm lấy Trấn Thiên Xử, mỉm cười nói: “Đa tạ thánh nữ các hạ.”
“Đừng quên lời hứa của ngươi, năm ngày sau trả nó lại cho ta.”
“Nhất định rồi.” La Tu nói, “Chúng ta đi.”
“Chờ một chút.” Lục Châu bỗng nói, “Trước đó ngươi bảo là đang tìm kiếm Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến?”
“Đúng vậy.”
“Tìm được chưa?”
La Tu cười đáp: “Việc này không nhọc lòng ngài, chúng ta đã có manh mối, tin là rất nhanh sẽ tìm được thôi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Âu Dương Huấn Sinh đi tới bên cạnh Lục Châu, khẽ hỏi: “Để bọn hắn đi như thế sao? Không giống phong cách của ngươi.”
Phong cách của lão phu? Lão phu luôn là người phân rõ phải trái à nha!
“Bọn hắn sẽ tự mình tìm tới cửa.” Lục Châu tự tin nói.
“Tự tìm tới cửa?” Âu Dương Huấn Sinh không hiểu hỏi lại.
Hắn làm sao biết được Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến đang nằm trong tay Lục Châu.
Đúng lúc này, Lam Hi Hoà đột nhiên nói: “Không đúng!”
Hai người quay sang nhìn nàng. Lam Hi Hoà mở họa quyển ra trước mặt mọi người: “Bị đánh tráo rồi.”
Họa quyển trước mặt giống họa quyển của Ma Thần như đúc, bên trên cũng ẩn chứa khí tức thần bí nồng đậm, ngay cả câu thơ cũng y hệt. Nhưng ba người hoàn toàn không có cảm giác ý thức lực lượng bị hút vào trong bức họa. Rõ ràng đây là hàng nhái.
Lục Châu mỉm cười nói: “Biết ngay.”
“Hả?” Âu Dương Huấn Sinh và Lam Hi Hoà đều giật mình.
Lục Châu nói: “Lão phu đã lưu lại lực lượng Thiên Đạo trên vai hắn.”
“Lực lượng Thiên Đạo?” Hai người càng thêm nghi hoặc. Chưa từng nghe qua, đó là cái quỷ gì?
“Muốn được cả cá và tay gấu? Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy. Lão phu đi một chút rồi sẽ trở lại.”
Nói xong, Lục Châu biến mất tại chỗ.
Lam Hi Hoà nhìn ra bên ngoài đại điện, xúc động nói: “Ta và Lục các chủ có giao tình rất cạn, không ngờ hắn lại để bụng chuyện của Hi Hòa điện như vậy.”
Âu Dương Huấn Sinh cạn lời.
Đừng có tự mình đa tình a!
“Chỉ tiếc hắn tiến vào Thái Hư lại không thu liễm tính tình, khí thế quá thịnh, e là trong trận điện thủ chi tranh đã đắc tội không ít người.” Lam Hi Hoà thở dài.
Âu Dương Huấn Sinh không nhịn được nữa, bật thốt: “Thánh nữ, ngươi sai rồi.”
“Sai sao?” Lam Hi Hoà nghi hoặc nhìn hắn.
“Thôi được rồi.” Âu Dương Huấn Sinh thở dài một tiếng, làm ra vẻ sao cũng được. “Có một số việc sớm muộn gì ngươi cũng phải biết.”
Thấy Âu Dương Huấn Sinh tỏ vẻ trịnh trọng, Lam Hi Hoà càng thêm hiếu kỳ.
Âu Dương Huấn Sinh nói: “Họa quyển kia rất có thể chính là đồ vật của hắn.”
Lam Hi Hoà câm nín.
Cùng lúc đó.
Lục Châu rời khỏi đại điện, toàn thân như một đạo lưu tinh phóng thật nhanh về phía chân trời, xuyên qua từng đạo sơn phong và sông ngòi, chỉ trong chốc lát đã bay ra xa ngàn dặm.
Lục Châu lơ lửng giữa tầng mây, hai mắt nhắm lại, cảm ứng ấn phù được tạo thành từ lực lượng Thiên Đạo mà mình lưu lại, sau đó mở mắt nhìn về phía dãy núi liên miên không dứt trước mặt, trầm giọng nói:
“Lão phu luôn là người phân rõ phải trái. Ngươi không nói đạo nghĩa trước, vậy đừng trách lão phu trắng trợn cướp đoạt của ngươi.”
Hư ảnh Lục Châu lóe lên, không ngừng thi triển thần thông chân đại na di.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ở Hi Hòa điện, Lục Châu đã sử dụng Tử Lưu Ly để khôi phục lực lượng Thiên Đạo, về phần lực lượng Thiên Tướng thì vẫn luôn cuồn cuộn không dứt.
Lúc này, dưới chân một ngọn núi nào đó.
La Tu cầm Trấn Thiên Xử trong tay, đắc ý vô cùng. “Thánh nữ Hi Hòa cũng chỉ có thế. Tưởng rằng mời cao thủ tới thì sẽ không xảy ra chuyện?”
“Đội trưởng anh minh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận