Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1120

“Không rõ lắm. Ta chỉ biết muốn đến đó phải đối kháng với hung thú, không chỉ một hai con mà là một bầy. Chúng kết thành đội nhóm, cực kỳ hung ác, trong lịch sử hắc liên từng có ghi chép, hung thú cường đại và đông đúc hơn con người nhiều.” Thẩm Tất nói.
“Hắc Ngô Vệ hàng năm lấy đi bao nhiêu Mệnh Cách thú?” Lục Châu hỏi.
“Nhiều thì hai, ba viên, ít thì có khi không có viên nào.”
“Nếu tính theo con số này thì qua hai ngàn năm, hồng liên giới hẳn phải có rất nhiều cường giả thập diệp mới đúng, vì sao thập diệp ở đây lại ít như vậy?” Tư Vô Nhai lấy làm kỳ quái.
Thẩm Tất thở dài đáp: “Có người bị giết chết, có người bị đưa đến hắc liên giam giữ. Việc lũng đoạn Mệnh Cách thú cũng không hẳn là thuận buồm xuôi gió, chẳng hạn như hôm nay, nơi đó có nhiều thập diệp quan sát như vậy rất khó ra tay. Trước đây thuận lợi hơn nhiều, chỉ cần đợi ở Thạch Lâm Trận thì có thể thần không biết quỷ không hay mang Mệnh Cách Chi Tâm đi.”
“Cho nên các ngươi mới lợi dụng sứ giả để chưởng khống hồng liên giới?” Tư Vô Nhai hỏi.
Đám người Thẩm Tất lúng túng nhìn nhau nhưng không lên tiếng phủ nhận.
Lục Châu lại hỏi: “Các ngươi sử dụng phù văn thông đạo đi tới nơi này?”
“Việc này…” Thẩm Tất ấp úng.
“Nếu lão phu muốn giết ngươi thì đã động thủ từ lâu. Vũ Quảng Bình đã chết, mâu thuẫn trong nội bộ Hắc Tháp nghị hội sẽ chỉ càng thêm mãnh liệt. Những bí mật mà ngươi giữ gìn sớm muộn gì cũng bị người khác biết, ngươi cho rằng ngươi không nói thì sẽ không có người khác nói cho lão phu?”
Thẩm Tất cả kinh. Đúng vậy nha…
Nếu không có người nói, làm sao lão giả này biết chuyện của hắc liên giới, làm sao biết cách khai Mệnh Cách và nắm giữ lực chiến đấu cường đại? Làm sao đánh giết được Dịch Nghiêu?
“Một Hắc Ngô Vệ nho nhỏ mà thôi, đừng quá coi trọng chính mình. Lão phu đã cho các ngươi cơ hội, nên biết quý trọng.” Lục Châu chắp tay sau lưng hờ hững nói.
Ngay cả Vũ Quảng Bình cũng bị đánh giết thì Hắc Ngô Vệ có tư cách gì mà đàm phán? Thẩm Tất không do dự nữa, thành thật đáp:
“Đúng là dùng phù văn thông đạo.”
Lục Châu vươn tay ra: “Giao ra tin tức liên quan đến phù văn thông đạo, lão phu thả các ngươi rời đi. Lão phu nói là làm.”
Gạt người cũng cần phải có kỹ thuật. Cho dù bây giờ Lục Châu không còn sức đánh một trận, Thái Huyền chi lực cũng tiêu hao gần hết nhưng uy hiếp đám người này thì không thành vấn đề!
Tư Vô Nhai chỉ biết phục sát đất. Trước đây khi hắn đi lừa gạt người khác phải áp dụng đủ mọi nhân tố, mọi phương diện, thành lập cả một tổ chức Ám Võng trải khắp kim liên giới, mà sư phụ lại dùng phương thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất: lực lượng tuyệt đối!
Thẩm Tất suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta chỉ biết cách sử dụng phù văn thông đạo chứ không biết cách chế tạo.”
“Sử dụng như thế nào?”
“Phù văn thông đạo có thể dùng phù chỉ để hội tụ nguyên khí, sau đó thông qua tu hành giả để gia trì… Tu hành giả muốn sử dụng phù văn thông đạo phải có ít nhất ba Mệnh Cách, hoặc có đủ Năng Lượng Thạch cung ứng, nhưng như thế thì quá mức lãng phí. Một tổ ba người Hắc Ngô Vệ có đủ năng lực để sử dụng phù văn thông đạo. Tu vi càng cao thì dùng thông đạo càng thuận lợi. Điểm đến của phù văn thông đạo không phải do chúng ta quyết định mà phụ thuộc vào phù văn sư.”
Nói đến đây, Thẩm Tất bổ sung thêm một câu, “Ta cũng chỉ biết có bấy nhiêu.”
Lục Châu quay đầu hỏi Tư Vô Nhai: “Ngươi còn muốn hỏi gì không?”
Tư Vô Nhai gật đầu rồi hỏi thêm câu nữa: “Trong Hắc Tháp nghị hội có nữ tử nào tên Liên Tinh không?”
Thẩm Tất lắc đầu. “Ta chưa từng nghe đến cái tên này.”
“Ngươi chắc chắn?”
“Hắc Tháp nghị hội có danh sách thành viên, sau khi gia nhập sẽ được ghi tên lại.” Thẩm Tất giải thích, “Ta từng xem qua danh sách đó, không thấy có cái tên này.”
“Có khi nào nàng ta dùng tên giả?”
“Hắc Tháp nghị hội không có thói quen dùng tên giả khi làm việc.”
Nghe vậy, Tư Vô Nhai cau mày suy nghĩ. Lục Châu khẽ gật đầu:
“Một câu hỏi cuối cùng, chiến kỳ các ngươi dùng tại Đông Lâm thung lũng là vật gì?”
“Bát Hoang Lục Hợp Kỳ.” Hai mắt Thẩm Tất sáng lên, “Thực không dám giấu giếm, Bát Hoang Lục Hợp Kỳ có tổng cộng tám trận kỳ đặt ở tám hướng, ngang hàng với vũ khí hợp cấp. Hôm nay chỉ dùng có năm trận kỳ nên uy lực yếu đi rất nhiều.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Cũng chỉ có thế.”
Lục Châu không định cho Hắc Ngô Vệ mặt mũi, trong tay Lục Châu đâu chỉ có một kiện vũ khí hợp cấp. Một viên Hải Hồn Châu đã có thể phá ngàn vạn kiếm cương.
“Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?”
“Lão phu họ Lục.”
“Lục tiền bối hỏi gì chúng ta đều đáp nấy. Hắc Tháp nghị hội giao nhiệm vụ có giới hạn thời gian, chúng ta phải trở về phục mệnh rồi.” Thẩm Tất nói.
“Chờ đã.” Lục Châu bỗng gọi bọn hắn lại.
Thẩm Tất cả kinh: “Lục tiền bối muốn nuốt lời?” Ba tên Hắc Ngô Vệ còn lại nhìn Lục Châu và Tư Vô Nhai đầy cảnh giác.
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu nói chuyện luôn giữ lời. Sau khi trở về phục mệnh, chuyện của Vũ Quảng Bình các ngươi cứ xem như không thấy gì là được.”
Thẩm Tất đáp: “Đó là đương nhiên.”
Bọn hắn không ngốc, nếu thừa nhận mình tận mắt nhìn thấy thì làm sao giải thích được việc bọn hắn còn sống trở về? Vũ Quảng Bình là Thẩm Phán Giả còn bị người ta giết, một đám Hắc Ngô Vệ lại sống rất tốt, nhìn vào đã thấy có vấn đề.
Lục Châu phất tay áo. Bốn tên Hắc Ngô Vệ hiểu ý, lập tức rời đi. Không bao lâu sau đã không còn bóng dáng.
Nửa canh giờ sau, đám Hắc Ngô Vệ xuất hiện trong một rừng cây.
“Thẩm Tất, ngươi làm vậy không sợ Hắc Tháp nghị hội truy cứu sao?” Tên đội trưởng còn lại lên tiếng chất vấn.
“Việc đã đến nước này, ngươi còn lựa chọn khác?” Thẩm Tất nói, “Đừng có quá trách nhiệm như vậy, Hắc Tháp nghị hội cũng chỉ xem Hắc Ngô Vệ là công cụ làm việc.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì cả. Muốn sống thì làm theo lời ta.”
“Ngươi không sợ ta cáo trạng?”
“Nếu ngươi muốn chết thì cứ đi mà cáo trạng, ngươi cho rằng Hắc Tháp nghị hội sẽ tin tưởng lời ngươi nói?” Thẩm Tất cười khẩy, “Vũ Quảng Bình đã chết rồi, hắn là cường giả tám Mệnh Cách, ngươi dám nói ngươi có mặt ở đó sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận