Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1693

Lục Châu nhấc tay đánh vào mặt Tư Vô Nhai. Chát!
Tư Vô Nhai không tránh né, không chớp mắt, mặc cho cái tát giáng vào mặt mình.
“Cơ huynh!”
“Cơ tiền bối!”
Hoàng Thời Tiết ho khan nói: “Việc này không trách hắn… Là do đồ nhi của ta cả đời nhu nhược. Có một số việc đã xảy ra rồi thì thôi, cần gì phải sai càng thêm sai?”
Lục Châu không nói gì.
Tư Vô Nhai mở mắt nhìn sư phụ nói: “Nếu có thể, đồ nhi thà rằng đền mạng cho hắn.”
“Đền mạng?” Lục Châu nhíu mày.
“Đồ nhi biết thuật khởi tử hồi sinh.”
Trong lòng Lục Châu kinh ngạc, biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên: “Người đã chết không thể phục sinh, từ xưa đến nay đều là thế. Ngươi có bản lĩnh gì mà đòi phục sinh hắn?”
Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi từng thảo luận với các bằng hữu trong Thiên Vũ Viện, đó không phải là khởi tử hồi sinh chân chính, mà là một phương pháp kéo dài tính mạng. Ông trời ban cho nhân loại các đặc tính khác nhau, chẳng hạn như Vô Khải tộc có thể khởi tử hoàn sinh, Hỏa Phượng tộc có thể niết bàn trọng sinh.”
Hắn dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn Giang Ái Kiếm: “Đồ nhi vốn là Hoả Thần tộc, có thể cứu hắn một mạng.”
“Hoả Thần tộc?”
Trong đầu Lục Châu tái hiện lại cảnh tượng Hoả Thần Lăng Quang phóng lên tận trời, nở rộ quang mang vạn trượng.
Trên đường đi Lục Châu vẫn luôn quan sát tình huống bên này, nhưng thị giác không được toàn diện, Tư Vô Nhai cũng mất đi ý thức vài lần nên bỏ lỡ rất nhiều tin tức mấu chốt.
“Cái gì?!” Dương chân nhân cau chặt mày nói: “Hắn là hậu duệ của Hoả Thần?”
Lục Châu xoay người nhìn về phía sáu kẻ ngoại lai. “Các ngươi là ai?”
Dương chân nhân ức chế nội tâm xao động nói: “Tại hạ là Dương Kim Hồng, người chết là đệ đệ ruột của ta Dương Liên Sinh. Trọng Minh Điểu là thú nuôi của đệ đệ ta, trước kia Trọng Minh tộc bị Hoả Thần Lăng Quang tàn sát.”
Một người đứng bên cạnh nói bổ sung: “Chúng ta đến từ Thái Hư. Trọng Minh Điểu tự ý rời bỏ vị trí, chúng ta phụng mệnh đuổi bắt, dẫn nó về Thái Hư.”
Lục Châu đang rầu vì không có manh mối về Thái Hư, lại đang trong cơn tức giận, lập tức nói:
“Thì ra là các ngươi vụng trộm thả Trọng Minh Điểu chạy đến nơi này, thương tổn người của lão phu?”
Dương Kim Hồng giật mình: “Vụng trộm thả? Thương tổn?”
Lục Châu trầm giọng nói: “Các ngươi từ Thái Hư vạn dặm xa xôi mà tới, ỷ mạnh hiếp yếu. Chẳng lẽ còn muốn xảo biện?”
Sự thật đúng là như vậy.
Vừa nghĩ tới thủ đoạn như lôi đình của Lục Châu, đám người không dám phản bác.
“Nhưng bây giờ, Trọng Minh Điểu đã chết, Dương Liên Sinh cũng đã chết.”
Ý nói, người đều đã chết rồi, còn muốn hỏi tội cái gì? Không hỏi tội ngươi là tốt lắm rồi. Dương Kim Hồng vốn muốn dùng cái danh Thái Hư để người trước mặt biết mùi lợi hại, nhưng lại sợ đối phương giết người diệt khẩu thì toang, đành tiếp tục ẩn nhẫn.
Lục Châu chỉ tay về phía Giang Ái Kiếm nằm dựa vách tường, nói: “Mạng của hắn thì ai đền?”
Dương Kim Hồng cảnh giác nhìn Lục Châu nói: “Đồ đệ của các hạ không phải đã nói rồi sao, để hắn trả lại.”
Lục Châu lắc đầu, thản nhiên nói: “Lão phu lại cảm thấy, để đám người Thái Hư cao cao tại thượng các ngươi đền đi.”
“Ngươi !”
Dương Kim Hồng và đám người Thái Hư lùi về sau.
“Có việc gì từ từ thương lượng, nếu ta đoán không sai, hẳn là các hạ có tu vi đại chân nhân. Nếu không phải tại hiện tượng mất cân bằng xuất hiện thì Cán Cân Công Chính đã cảm ứng được sự tồn tại của các hạ rồi. Chờ đến khi mất cân bằng kết thúc, Thánh Điện sẽ phái người đến tiếp đón các hạ gia nhập Thái Hư, trở thành người đứng trên cao, cớ sao lại không làm?” Dương Kim Hồng cố gắng dụ hoặc.
“Người đứng trên cao?”
“Xưa nay tu hành giả đều là mạnh được yếu thua, cho tới bây giờ vốn không có cái gọi là công bằng. Các hạ là đại chân nhân, hẳn sẽ minh bạch đạo lý này.”
“Ngươi đang dạy đời lão phu?”
Dương Kim Hồng lại lần nữa lui về sau. Đầu óc gia hoả này quá mức bất thường, thật khó đối phó…
Hắn lui tới bậc thang, đột nhiên nảy ra một ý, lập tức chỉ tay về phía Giang Ái Kiếm nói: “Quả thật là có thuật khởi tử hồi sinh.”
Lục Châu liếc nhìn hắn. “Nói đi.”
“Người này là hậu duệ của Hoả Thần, máu của hắn có thể kéo dài tuổi thọ, bằng chứng là Hoả Thần Lăng Quang đã bị phong ấn ở đây cả trăm ngàn năm mà vẫn còn sống. Muốn cứu sống người kia chỉ có ba con đường: một, liên kết sinh mệnh, dùng mệnh của hắn nối liền với người kia.”
Dương Kim Hồng chỉ vào Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm.
“Hai, phong tồn ý thức, mượn xác trọng sinh, ký sinh vĩnh viễn. Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung cũng có một Hoả Thần tên là Trấn Nam Hầu, cũng dựa vào phương pháp này để vĩnh sinh.”
“Ba, luyện hoá thân thể.”
Tư Vô Nhai ngắt lời Dương Kim Hồng. “Đều không thể.”
Loại thứ nhất chính là buộc chặt hai người cùng một chỗ, không có lợi. Loại thứ hai và thứ ba thì sẽ không còn là con người.
Tư Vô Nhai mặt không cảm xúc nói: “Còn có một loại, đó là hoán huyết trọng sinh!”
Hoàng Thời Tiết kinh ngạc nói: “Hoán huyết?”
“Dùng máu của ta đổi cho hắn rồi phong ấn hắn, lấy nhật nguyệt tinh hoa ra tẩm bổ, có thể khiến hắn niết bàn trọng sinh. Hoả Thần và Hỏa Phượng đều có năng lực này.” Tư Vô Nhai nói.
Hắn quay đầu nhìn Giang Ái Kiếm rồi quỳ xuống dập đầu với Lục Châu: “Cầu sư phụ đồng ý.”
Lục Châu thi triển thần thông trị liệu, liên hoa đáp lên người Giang Ái Kiếm nhưng không có chút tác dụng nào. Xem ra trị liệu chỉ là trị liệu, không thể hồi sinh.
“Nắm chắc mấy phần?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai nhìn xuống mặt đất, dừng lại một chút rồi đáp: “Chín phần.”
Không đợi Lục Châu trả lời, hắn tiếp tục nói:
“Từ nhỏ đến lớn, đồ nhi vẫn luôn làm theo ý mình. Lúc còn nhỏ được sư phụ chiếu cố, khi lớn lên được đại sư huynh và nhị sư huynh chiếu cố, đồ nhi vẫn cho rằng mình vốn chưa bao giờ phạm sai lầm.”
“Nhưng sự thật chính là, đồ nhi vẫn luôn một mực làm sai, lại phạm phải toàn sai lầm chí mạng… Là sư phụ, là đại sư huynh và nhị sư huynh thay đồ nhi sửa chữa, che khuất đi những sai lầm đó.”
Tư Vô Nhai trầm thấp nói:
“Hiện tại đồ nhi lại phạm sai lầm. Lần này đồ nhi hy vọng có thể tự mình sửa sai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận