Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1003

“Ta không có… ta đâu có ngu ngốc như vậy.” Ngụy Tuấn Tử nói.
Lục Châu cảm thấy người này giống Giang Ái Kiếm ba phần, nhưng Ngụy Tuấn Tử lại có vẻ to gan hơn một chút.
Tiếng chém giết trong hạp cốc rốt cuộc cũng kết thúc. Lục Châu quay đầu nhìn sang. Trương Hạo đã mất đi một cánh tay, trên thân toàn là máu đang lạnh lùng nhìn thi thể dưới đất.
Ngụy Tuấn Tử nói: “Cá lớn sắp tới, trốn đi kẻo bị phát hiện.” Nói xong hắn lập tức nắm cánh tay tên tiểu đệ lui về bên trong rừng rậm.
Thấy Lục Châu vẫn đứng yên bất động, Ngụy Tuấn Tử vẫy vẫy: “Ê Lục huynh, mau tới đây!”
Lục Châu có Tử Lưu Ly nên không sợ bị phát giác, nhưng cũng nâng bước đi về phía Ngụy Tuấn Tử.
Sau khi giết đám đồng bọn, Trương Hạo nắm chặt Mệnh Cách Chi Tâm trong tay bay về phía hẻm núi. Hắn muốn rời khỏi nơi này, chỉ cần trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc sẽ không ai có thể tìm được hắn.
Thế nhưng…
Ngay khi Trương Hạo vừa bay đến cửa khẩu hạp cốc, một toà pháp thân cửu diệp bỗng từ trên trời giáng xuống. Ầm!
Pháp thân sừng sững xuất hiện trước mặt Trương Hạo, nện gãy đám cây cối xung quanh. Một tu hành giả đứng trên pháp thân hờ hững nhìn hắn. “Cảm ơn ngươi đã giúp ta lấy được Mệnh Cách Chi Tâm.”
Hai mắt Trương Hạo trừng lớn, bờ môi run run, hai chân va vào nhau lập cập. Hắn biết… mình xong đời. Mệnh Cách Chi Tâm trượt khỏi tay hắn lăn lông lốc dưới đất.
“Thiên Hoả Môn, Phùng Tử Hà?” Trương Hạo run rẩy lui về sau mấy bước.
Phùng Tử Hà hờ hững lắc đầu, viên Mệnh Cách Chi Tâm bay vào trong tay hắn, các ngón tay khẽ run nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
“Mệnh Cách Chi Tâm của Mệnh Cách thú nên được trân trọng giữ gìn. Ngươi không có lòng kính trọng, đáng chém.” Nói xong Phùng Tử Hà tung ra một chưởng.
“Không, không !” Trương Hạo xoay người bỏ chạy nhưng chưởng đao kia đã phân thây hắn thành nhiều mảnh.
Phùng Tử Hà cầm chặt Mệnh Cách Chi Tâm trong tay, trái tim đập vang trong lồng ngực, hắn nhanh chóng thu hồi pháp thân rồi liếc nhìn bốn phía, quả nhiên nhìn thấy từ ba hướng khác nhau có ba toà pháp thân cửu diệp đang bay lướt tới.
“Khốn kiếp!”
Phùng Tử Hà quả quyết chạy vào trong hạp cốc sau lưng. Vừa rồi muốn ngăn cản Trương Hạo, hắn không thể không vận dụng pháp thân để tốc chiến tốc thắng, đáng tiếc vẫn bị người ta nhìn thấy.
Trong rừng rậm, Ngụy Tuấn Tử cười ha hả nói: “Không ngoài dự liệu của ta. Theo ta đi, ta dẫn ngươi đi xem trò hay… Lục huynh đệ, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta rất quen thuộc địa hình khu vực này.”
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Lục Châu hỏi.
“Chúng ta không mâu thuẫn về lợi ích, giết nhau làm gì? Chẳng bằng hai ta hợp tác, nếu gặp may thì Mệnh Cách Chi Tâm sẽ thuộc về ngươi. Ta không yêu cầu quá cao, đợi khi bọn hắn rời đi, ta vơ vét đồ tốt trên các thi thể là được.” Ngụy Tuấn Tử nói.
Lục Châu liếc nhìn hắn. “Không dẫn ta theo ngươi cũng có thể làm được.”
Ngụy Tuấn Tử cười đáp: “Ngươi thật cẩn thận, rất có phong phạm của ta… Đi hay không thì tuỳ ngươi vậy.”
Nói xong hắn và tên tiểu đệ cấp tốc chạy vào con đường mòn dẫn xuống dốc núi. Lục Châu thong dong đi theo sau.
Không bao lâu sau, ba người đã đến chỗ sâu trong hạp cốc.
“Suỵt !” Ngụy Tuấn Tử lại làm động tác giữ im lặng, ba người trốn sau một vách đá.
Quả nhiên ba tên cửu diệp vừa xuất hiện cũng đuổi theo Phùng Tử Hà đến chỗ sâu trong hạp cốc.
“Hắn nhất định trốn ở trong này, chúng ta ngăn đường ra không cho hắn chạy.”
“Ra đây đi! Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra, Xích Nhật Môn sẽ tha cho ngươi một con đường sống. Ra đây!”
Hai chữ cuối mang theo sóng âm rung động toàn bộ hạp cốc, những người tu vi thấp không cách nào chống cự. Tên tiểu đệ của Ngụy Tuấn Tử sắc mặt trắng bệch, cố nhịn để không phát ra âm thanh nào.
“Còn không ra, đừng trách Xích Nhật Môn chúng ta ra tay vô tình. Ta bắt đầu đếm ngược…”
“Ba.”
“Hai.”
“Một!”
Sóng âm tăng lên, ba toà pháp thân lại bay vào sâu trong hạp cốc.
Lông mày Ngụy Tuấn Tử nhíu chặt. “Sao người của Thiên Vũ Viện còn chưa tới?”
“Bọn hắn sẽ đến?” Lục Châu hỏi.
“Mệnh Cách Chi Tâm xuất hiện, bọn hắn chắc chắn sẽ tìm đến. Tên cáo già họ Lục trên Vân Sơn đúng là có chút thủ đoạn, còn nghĩ ra được phương pháp này để hấp dẫn các phương thế lực tới. Chỉ là ta nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao hắn lại phải làm như vậy?”
“Cáo già?” Lục Châu nhíu mày. Xem ra Ngụy Tuấn Tử biết được không ít chuyện.
“Ha ha, ngươi cùng họ với hắn đó.” Ngụy Tuấn Tử vừa nói xong, sâu trong hạp cốc đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu đỏ rực bắn thẳng lên trời. Hắn kinh ngạc nói: “Lực lượng Mệnh Cách?”
“Lực lượng Mệnh Cách là gì?” Lục Châu lại hỏi.
Ngụy Tuấn Tử nhìn Lục Châu vẻ dò xét. “Cách nói chuyện và khí chất của ngươi không giống như những kẻ mới bắt đầu tu hành. Sao ngay cả chuyện này mà cũng không biết?”
“Vậy ngươi có biết làm cách nào để Thông Huyền cảnh có thể khống chế được ba đạo kiếm cương không?” Lục Châu lườm hắn.
Mỗi người đều có lĩnh vực mình am hiểu.
“Ngươi thắng.” Ngụy Tuấn Tử giơ hai tay lên đầu hàng, hắn quả thật không biết câu trả lời. “Lực lượng của Mệnh Cách là loại lực lượng đặc thù có trong Mệnh Cách Chi Tâm, được dùng để khai Mệnh Cách. Phùng Tử Hà này đúng là kẻ điên, hắn làm thế chẳng phải là đang bại lộ vị trí của mình sao?”
Phùng Tử Hà rõ ràng là cố ý phóng thích lực lượng Mệnh Cách.
Ba cao thủ của Xích Nhật Môn lập tức dừng lại, thu hồi pháp thân, hàng chân mày nhíu chặt.
“Không kịp rồi, hắn muốn thu hút toàn bộ cao thủ đến đây!”
“Không được, chúng ta vất vả lắm mới tìm được Mệnh Cách thú, sao có thể từ bỏ?”
Ba người lăng không lơ lửng tranh luận với nhau.
“Không còn kịp nữa!”
Phía đông nam và đông bắc Thiên Luân sơn mạch xuất hiện hai chiếc phi liễn, phía tây có tu hành giả khống chế cự thú đang cấp tốc bay tới.
Giọng nói của Phùng Tử Hà chợt vang lên: “Ta không lấy được, các ngươi cũng đừng hòng cầm, ha ha ha…”
Ba cao thủ Xích Nhật Môn nhìn nhau rồi nói: “Xích Nhật Môn bọn ta không lấy cũng được, nhưng mà ngươi thì… chắc chắn phải chết.”
Mệnh Cách Chi Tâm đã biến thành củ khoai lang nóng phỏng tay, ai cầm thì người đó xui xẻo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận