Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 854

Ngao !
Soạt! Mấy đạo hồng tuyến cắt chém qua người Số Tư để lại những vết thương dài đáng sợ, cánh phải của nó bị hồng tuyến chém đứt lìa. Nó kêu thảm thiết không thôi.
Đám muông thú trong rừng vội vàng chạy trốn. Tiểu Cùng Kỳ lại dựng lông lên. Bởi vì khoảng cách khá xa nên Minh Thế Nhân không rõ đã phát sinh chuyện gì, bèn trêu nó: “Lá gan mày thật nhỏ.”
Gâu!! Biểu tình Tiểu Cùng Kỳ như muốn nói, không phải ngươi cũng vậy sao?
Âm thanh chiến đấu đột ngột biến mất. Không gian trở nên yên tĩnh.
“Tiểu cẩu tử, mày nói xem tao nên ra đó xem thử hay là chạy trốn?” Minh Thế Nhân hỏi.
Gâu gâu gâu !
“Tao cảm thấy nên chạy trốn thì hơn.”
Gâu gâu !
“Vậy thì cứ quyết định như thế, chúng ta nhanh chóng chạy trốn.”
Minh Thế Nhân đạp đất tung người bay lên không trung, chờ mãi không thấy Tiểu Cùng Kỳ, hắn cúi đầu nhìn lại mới phát hiện Tiểu Cùng Kỳ đang chạy lon ton về phía nam tử trung niên và Số Tư.
Minh Thế Nhân: “…Hoá ra mày toàn hiểu ngược ý tao!”
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, đành đuổi theo nó, bay dưới tầng trời thấp.
Đến gần nơi giao chiến, Minh Thế Nhân và Tiểu Cùng Kỳ đều dừng lại quan sát.
Số Tư nằm trong đống đất đá, một bên cánh đã bị chém mất, tên cao thủ hồng liên thì nằm tựa vào một tảng đá lớn không nhúc nhích, trên hòn đá toàn là vết máu.
“Lưỡng bại câu thương?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
“Kẻ nào !”
Nam tử trung niên ngẩng đầu, thần sắc vốn đang uể oải bỗng chốc trở nên tỉnh táo nhìn Minh Thế Nhân đang chậm rãi bước tới.
Minh Thế Nhân giơ hai tay lên làm ra tư thế đầu hàng: “Hiểu lầm, hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua thôi mà… Vị huynh đệ này, ngươi trông thật thảm nha.”
Nam tử trung niên liếc nhìn Số Tư ở đối diện, trong lòng khẽ động bèn nói: “Con hung thú này tên là Số Tư, thực lực… ngang tầm với cửu diệp sơ kỳ, hiện tại nó đã bị thương. Giết, giết nó… Số Tư Chi Tâm sẽ thuộc về ngươi…”
“Số Tư Chi Tâm?” Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi.
“Hầu hết đám hung thú… khụ khụ khụ… đều dựa vào việc nuốt năng lượng sinh cơ trong thiên địa để tồn tại… Khi nhân loại đạt tới cửu diệp, năng lượng sinh cơ trong thân thể tích tụ đủ nhiều… sẽ trở thành thức ăn ngon nhất trong mắt đám hung thú… Vì thế trái tim của hung thú có thể cung cấp rất nhiều thọ mệnh… Có được nó, ngươi, ngươi sẽ trường sinh…” Khí tức của nam tử trung niên càng lúc càng mong manh.
Trường sinh?
Minh Thế Nhân nghe vậy lập tức cả kinh: “Nói như vậy, tiền bối là… cửu, cửu diệp?”
Nam tử trung niên nhìn Minh Thế Nhân một lúc, không phủ nhận mà còn thúc giục: “Mau đi giết Số Tư… Số Tư Chi Tâm sẽ thuộc về ngươi.”
Số Tư lúc này cũng đã đứng lên, đang tiến lại gần hai người dù rằng nó đang bị trọng thương.
Ầm! Số Tư đập nát một tảng đá.
“Ối… ta tránh !” Minh Thế Nhân lập tức quay đầu bỏ chạy. Tiểu Cùng Kỳ lần này hiểu được ý Minh Thế Nhân, cũng lon ton chạy theo.
“Không được phép chạy!”
Ầm! Nam tử trung niên đập tay xuống đất, dùng chút lực lượng còn sót trong cơ thể khiến toàn thân hắn bay lên đánh về phía Minh Thế Nhân. Chỉ khi Số Tư dời mục tiêu thì hắn mới có hy vọng sống.
Khi nam tử trung niên lao tới như thiểm điện, Minh Thế Nhân gọi ra pháp thân kim liên thất diệp ngăn trở hắn.
Ông!
Trên mặt nam tử trung niên toàn là máu. Hắn quay đầu nhìn Số Tư rồi ném bộ khôi giáp nặng nề trên người xuống đất. “Chỉ có thất diệp? Mịa… thất diệp mà cũng dám đến ăn hôi?!”
Kim liên xoay tròn, lực lượng bắn ra. Trong khoảnh khắc bị pháp thân kim liên bắn bay, nam tử trung niên cũng gọi ra pháp thân hồng liên.
Hồng liên bát diệp rưỡi.
Minh Thế Nhân đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn nam tử trung niên, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Ly Biệt Câu xuất hiện trong lòng bàn tay, pháp thân sau lưng đột nhiên cao lên sừng sững mười trượng! Toà kim liên vốn chỉ có bảy mảnh liên diệp nay biến thành tám mảnh vô cùng sung mãn, toả kim quang chói mắt.
Minh Thế Nhân không lui lại, toàn thân như mũi tên bắn thẳng về phía trước, hàn mang xẹt qua!
Soạt!
Pháp thân hồng liên bát diệp rưỡi vốn đang trong trạng thái hư nhược, Ly Biệt Câu rất dễ dàng chém nát nó, pháp thân tiêu tán trong không trung.
Minh Thế Nhân thu hồi pháp thân, điềm nhiên như không lau chùi Ly Biệt Câu.
Nam tử trung niên trợn trừng mắt, chậm rãi xoay người chỉ tay vào bóng lưng của Minh Thế Nhân: “Ngươi !”
Minh Thế Nhân nghiêng mặt liếc nhìn hắn. “Hù chết ta, thì ra là một tên bát diệp rưỡi tàn phế…”
Phịch! Nam tử trung niên ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Ngao !
Minh Thế Nhân còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui thắng lợi đã thấy Số Tư đang chậm rãi bước về phía mình.
Cùng lúc đó tại Đông Các, Lục Châu đang nhắm mắt lĩnh hội Thiên thư thì nghe được tiếng thông báo ban thưởng hai ngàn điểm công đức đồng thời được thưởng thêm một ngàn điểm của địa giới, lông mày Lục Châu lập tức nhíu lại.
Con số này nói rõ đối thủ có tu vi bát diệp rưỡi. Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải lại gặp phiền toái nữa rồi?
Minh Thế Nhân và Tiểu Cùng Kỳ đồng thời lui về sau.
“Tiểu cẩu tử, cắn nó đi !”
Gâu gâu gâu!
Tiểu Cùng Kỳ càng lui về sau nhanh hơn. Số Tư tiếp tục bước tới đến bên cạnh tu hành giả hồng liên… bỗng nhiên nó dừng bước.
Nó nâng móng vuốt lên, tóm lấy thi thể nam tử trung niên rồi phân thây nuốt chửng.
“Oẹ ! Mẹ nó tao chịu không nổi rồi, tao đi trước đây!”
Minh Thế Nhân điểm mũi chân bay vút lên không trung. Lúc này mà không chạy thì chờ đến khi nào? Đến bát diệp rưỡi còn không làm gì được nó thì chạy trốn chính là lựa chọn chính xác nhất.
Gâu gâu gâu!
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Cùng Kỳ đang nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Số Tư, không ngừng sủa gâu gâu.
“Đi nhanh lên, tiểu cẩu tử!” Minh Thế Nhân thúc giục.
Lông trên người Tiểu Cùng Kỳ dựng đứng như cương châm, sắc mặt nó trở nên hung tàn khiến người ta sợ hãi, trông khác một trời một vực so với hình tượng đáng yêu ngày thường.
Số Tư nuốt vài ngụm đã xử lý xong thi thể tu hành giả hồng liên, sau đó nó ngẩng đầu nhìn Tiểu Cùng Kỳ với vẻ khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận