Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2148: Thí sư?

Lục Châu xuất hiện bên ngoài Thánh Thành, tay chắp sau lưng nhìn tốp năm tốp ba tu hành giả bay qua bay lại trước mặt. Hắn mặc niệm thần thông khứu giác, thính lực và thiên nhãn.
Lục thức ngũ giác bao phủ toàn bộ Thánh Thành, trong thoáng chốc Lục Châu đã thu hồi lực lượng, thản nhiên nói: “Cao thủ nhiều như mây.”
Lục Châu dùng lực lượng Thiên Đạo bám vào miệng, gọi to: “Minh Tâm.”
Hai chữ trầm thấp hữu lực như sóng biển tràn vào Thánh Thành. Rất nhiều cao thủ trong đạo trường giật mình nhìn ra ngoài. “Xảy ra chuyện gì?!”
Một đám cao thủ kéo nhau rời khỏi đạo trường, bay lên không trung nhìn quanh bốn phía. Đáng tiếc Lục Châu đã hoá thành bóng ảnh tiến vào bên trong Thánh Thành.
Vừa vào trong không lâu, năm tu hành giả đã xuất hiện ngăn trở đường đi của Lục Châu. “Nơi này là Thánh Thành, ai cho phép ngươi tự tiện xông vào?”
Lục Châu dừng lại nhìn bọn hắn, thản nhiên hỏi: “Minh Tâm đang ở đâu?”
Tên thủ lĩnh nhướng mày nói: “Ngươi không phải người trong Thánh Vực? Có biết gọi thẳng tục danh Đại Đế là bất kính không?”
“Thật sao?”
“Ngươi đã xâm nhập phi pháp vào nơi này, theo quy củ của Thánh Thành chúng ta phải giam giữ ngươi năm ngày. Mau thu hồi nguyên khí, không được làm ra động tác gì.” Tên thủ lĩnh cảnh cáo.
Lục Châu không để ý tới hắn mà đạp không đi về phía trước.
Năm tu hành giả lập tức bay lướt tới. Khi bọn hắn vừa đến gần Lục Châu bỗng phất tay, cương khí bộc phát đánh bay năm người khiến bọn hắn hộc ra máu tươi.
Lục Châu lạnh nhạt nhìn tên thủ lĩnh: “Minh Tâm đang ở đâu?”
Tên thủ lĩnh bị ánh mắt của Lục Châu chấn nhiếp, lắp bắp đáp: “Không… không biết.”
Lục Châu tiện tay vung lên, năm người bị đánh bay vào trong một góc. Lục Châu sử dụng thần thông đại na di, xuất hiện bên dưới toà cung điện huy hoàng nhất bên trong Thánh Thành.
Trên cổng điện có treo một tấm bảng ghi hai chữ “Thánh Điện” lấp lánh kim quang. Hư ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện bên trong Thánh Điện nhưng nơi này yên tĩnh đến mức không có lấy một tiếng động.
Lục Châu sử dụng thần thông cảm ứng, phán đoán xung quanh không có bất kỳ người nào.
“Không ở đây?”
Lục Châu nhíu mày. Xem ra kế hoạch nhìn chằm chằm Minh Tâm đã thất bại, trong lòng hắn nảy sinh một dự cảm xấu: chẳng lẽ Minh Tâm đến Đại Uyên Hiến?
Lục Châu đứng bên ngoài đại điện, lấy phù chỉ ra thiêu đốt liên lạc với Tư Vô Nhai.
Thấy hình ảnh của sư phụ, Tư Vô Nhai nghi hoặc nói: “Sư phụ có gì phân phó?”
“Minh Tâm không có ở Thánh Điện, các ngươi phải cẩn thận. Khi cần thiết cứ từ bỏ việc lĩnh ngộ ở Đại Uyên Hiến.”
“Không ở Thánh Điện? Thượng Chương Đại Đế vừa nhận được tin tức Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến đang bị nứt ra kịch liệt, nếu còn không lĩnh ngộ đại đạo sẽ không kịp nữa. Sư phụ yên tâm, đồ nhi suy đoán Minh Tâm sẽ không đến Đại Uyên Hiến. Hơn nữa nơi này còn có ba vị Đại Đế, cho dù Minh Tâm đến thật cũng phải suy nghĩ lại.” Tư Vô Nhai nói.
“Còn có bản đế.”
Cách Tư Vô Nhai không xa có một giọng nói uy nghiêm truyền tới. Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Xích Đế tiền bối.”
Xích Đế chắp tay đi tới đứng bên cạnh Tư Vô Nhai, nhìn Lục Châu nói: “Ma Thần, kỳ thực bản đế không phục ngươi. Nhưng vì đại cục thiên hạ nên lần này bản đế đứng về phía ngươi, đừng làm bản đế thất vọng.”
Có Xích Đế gia nhập, chuyến này Đại Uyên Hiến lại càng thêm ổn thoả. Lục Châu vừa định nói chuyện đột nhiên cảm nhận được nguyên khí ba động, lập tức phất tay áo, hình ảnh biến mất.
Ở bên kia sắc mặt Xích Đế trở nên khó coi: “Hắn không chào đón bản đế?”
Tư Vô Nhai cười giải thích: “Gia sư hiện đang ở Thánh Vực, vừa rồi đột nhiên ngắt ngang hẳn là có đại sự quấn thân. Xích Đế tiền bối xin đừng trách gia sư.”
Xích Đế gật đầu nói: “Vậy còn tạm được.”
Lúc này Thanh Đế cũng lên tiếng: “Thiên Khải Chi Trụ sắp không trụ được nữa, chúng ta đừng trì hoãn, mau đến Đại Uyên Hiến đi.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó tại Thánh Điện.
Trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng chào hỏi: “Đã lâu không gặp, lão sư tôn kính của ta…”
Lục Châu xoay người lại, hai mắt sáng như đuốc nhìn về phía bóng người lơ lửng trên toà Thánh Điện. “Minh Tâm?”
“Đại Đế bệ hạ có việc quan trọng không thể gặp mặt ngài. Trước khi rời đi Đại Đế có nói ngài sẽ tìm tới Thánh Điện nên phân phó học sinh ở đây tiếp đón ngài.”
Từ giọng nói có vẻ bình tĩnh nhưng ẩn bên trong là khẩn trương căng thẳng, Lục Châu đã phán đoán ra đối phương là ai.
“Ôn Như Khanh.”
Khi Lục Châu gọi ra tên hắn, thân thể Ôn Như Khanh khẽ run lên. Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã trở lại bình thường. “Một trăm ngàn năm rồi, vậy mà ngài vẫn có thể nhận ra học sinh nhanh như vậy.”
Lục Châu nói: “Tuý Thiền và Hoa Chính Hồng khi sư diệt tổ, lão phu đã thanh lý môn hộ. Quan Cửu dáng người thấp bé, luôn rất e sợ lão phu. Trừ Ôn Như Khanh nhà ngươi ra thì còn ai dám ngỗ nghịch lão phu như thế?”
Ôn Như Khanh bật cười nói: “Lão sư, ngài sai rồi. Học sinh cũng rất sợ ngài đó. Cho dù là Đại Đế bệ hạ cũng không dám chính diện đối kháng với ngài… Học sinh có là gì đâu.”
Lục Châu hừ một tiếng: “Đã biết như vậy thì còn ra đây làm gì?”
“Học sinh không còn lựa chọn nào khác…” Ôn Như Khanh lẩm bẩm nói.
Ánh mắt Lục Châu trở nên sắc bén: “Hôm nay lão phu chỉ muốn tìm Minh Tâm. Hắn đang ở đâu?”
Ôn Như Khanh lắc đầu nói: “Hôm nay ngài không nên đến Thánh Điện. Trong thiên hạ này không ai dám đến Thánh Điện gây sự, cho dù là lão sư ngài… cũng không được.”
Nguyên khí ngưng kết, phù ấn càng lúc càng nhiều, hư ảnh Ôn Như Khanh từ từ hiện ra rõ ràng, gương mặt hắn vẫn hệt như một trăm ngàn năm trước.
Chuyện cũ hiện ra trong đầu, khi đó Ôn Như Khanh vẫn còn niên thiếu, thiên chân đơn thuần, được người tiến cử gia nhập Thái Huyền Sơn tu đạo. Hắn khắc khổ chăm chỉ, ngày qua ngày kiên trì tu hành chưa từng gián đoạn. Mỗi khi đến đạo trường, hắn đều ba quỳ chín lạy đầy đủ lễ nghĩa, chưa từng thiếu sót một lần.
Năm tháng trôi qua, nhân tâm lại biến đổi. Ai mà ngờ được người từng thiên chân đơn thuần như Ôn Như Khanh lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ, Lục Châu mặt không biểu tình, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn thí sư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận