Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1611

Triệu Dục không hề ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế quỳ dưới đất nói: “Bệ hạ, trên đời này không có ai lớn lên trong vòng mấy ngày.”
Tần Đế nghe vậy khẽ giật mình, sau đó lại cười đáp: “Tu hành giả đặc thù có thể làm được.”
“Thần không phải tu hành giả đặc thù.”
Không khí có vẻ căng thẳng, thái giám đứng bên cạnh không dám xen vào nửa câu.
Tần Đế không có vẻ tức giận, chỉ thở dài một tiếng: “Trẫm đúng là đã quá lơ là với mẫu tử các ngươi.”
“Thần không dám.” Triệu Dục đáp.
“Nghe nói Triệu phủ có một vị cao nhân, trẫm rất hiếu kỳ nên đến gặp một lần… Người đó đâu?”
“Lão nhân gia người đang nghỉ ngơi, không tiện gặp khách.”
“Hắn không có lý do gì để không gặp trẫm.” Tần Đế nói.
“Nguyên văn lời nói của lão tiên sinh chỉ có hai chữ: không gặp.”
Lần này Tần Đế không để ý tới Triệu Dục mà phất tay áo đi thẳng vào trong phủ.
Triệu Dục đứng lên đi theo. Hắn biết mình ngăn không được.
Đám tu hành giả cấp tốc khống chế đại môn và đường đi bên trong Triệu phủ. Tần Đế đi thẳng đến biệt uyển không chút trở ngại.
Một thanh bào kiếm khách xuất hiện trên không trung biệt uyển, tay ôm kiếm thản nhiên nhìn đám người.
“Gia sư đã nói hôm nay không tiếp khách, mời các vị về cho.”
Trí Văn Tử đi đến bên cạnh Tần Đế, thấp giọng nói mấy câu. Tần Đế gật đầu nói:
“Ngươi chính là cao thủ kiếm đạo đã chém ba tên phi kỵ?”
“Chính là tại hạ.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Ngươi giết người của trẫm, trẫm đến trị tội ngươi, có hợp lý không?”
Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Hợp lý.”
Tần Đế mỉm cười, thân ảnh biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Ngu Thượng Nhung, chỉ cách có nửa mét.
Trên mặt Ngu Thượng Nhung lộ ra một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, vẫn giữ nụ cười thản nhiên.
Tần Đế lộ vẻ tán dương nói: “Can đảm hơn người.”
Hôm nay hắn mặc long bào, kim tuyến trên long bảo toả quang mang chói mắt dưới ánh mặt trời.
Ngu Thượng Nhung biết mình đang đối mặt với một cao thủ chân chính, gật đầu đáp: “Quá khen.”
“Có rất ít người lọt vào mắt trẫm.” Tần Đế cười nói, “Ngươi có tin vừa rồi trẫm có một vạn cách lấy mạng ngươi không?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu.
Bên dưới biệt uyển truyền đến thanh âm:
“Ngươi có tin vừa rồi lão phu có một vạn cách lấy mạng ngươi không?”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng lùi về sau một bước.
Lúc này, Triệu Dục chạy vào biệt uyển nói: “Lão tiên sinh, ta ngăn không được.”
Ngăn?
Tần Đế nghe được câu này, biểu tình trên mặt có vẻ thất vọng. Chung quy vẫn là nuôi phải một con bạch nhãn lang. Lúc Trí Văn Tử nói hắn còn không tin, bây giờ rốt cuộc được tận mắt nhìn thấy.
Tần Đế thản nhiên nói: “Một vạn cách?”
“Ngươi muốn nếm thử?”
Két !
Cửa mở, Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra ngoài.
Không thi triển tốc độ khoa trương, không biến mất tạo ra hư ảnh, Lục Châu chỉ thản nhiên đi bộ từng bước.
Tất cả mọi người bên ngoài biệt uyển đồng thời lui lại.
Tần Đế rũ mắt, thân ảnh lại nhoáng lên rồi xuất hiện dưới mặt đất. Lực lượng Thiên Tướng giúp Lục Châu nhìn rõ Tần Đế vừa sử dụng Đạo lực lượng.
Đôi bên quan sát lẫn nhau, rơi vào thế giằng co.
Thật lâu sau, Tần Đế mở miệng nói: “Trẫm tin.”
Trí Văn Tử cùng Trí Vũ Tử đều câm nín.
Bọn hắn thật sự không hiểu bệ hạ đang nghĩ gì. Đây là nhận sợ sao?
Lục Châu nói: “Lão phu vốn cho rằng ngươi là người hiểu chuyện.”
“Cấm quân và tướng quân của trẫm xảy ra chuyện, thân là chủ tử sao trẫm có thể ngồi yên mặc kệ?” Tần Đế phất tay nói.
Hai tên thái giám lập tức mang ghế tới đặt trong đình viện, hai chiếc ghế cách nhau hơn mười mét.
Tần Đế ngồi xuống, giơ tay lên nói: “Mời ngồi.”
Lục Châu cũng ngồi xuống.
Tần Đế mỉm cười nói: “Trẫm nhìn không thấu ngươi.”
Lục Châu không để ý đến đề tài này mà nói: “Lão phu đã nói hôm nay sẽ không tiếp khách, ngươi cứ khăng khăng như vậy, chỉ e sẽ không có kết quả tốt.”
Tần Đế đáp: “Trí Văn Tử đã kể lại mọi chuyện cho trẫm nghe. Ngươi cho rằng trẫm đến đây để trả thù?”
Lục Châu yên lặng không đáp.
Tần Đế cười ha hả: “Thân là vua của một nước, trẫm có thể bao dung toàn bộ người trong thiên hạ.”
Lục Châu xem thường, lắc đầu nói: “Chỉ không thể bao dung với Triệu Dục?”
Chuyện của Tần Đế và Triệu Dục, người trong đô thành đều biết, chỉ là không ai hiểu rõ nguyên nhân cụ thể ra sao.
Tần Đế cười đáp: “Mấy năm gần đây trẫm đúng là đã lơ là hắn. Nhưng trẫm thân bất do kỷ, một khi làm vua thì phải lấy thiên hạ xã tắc ra làm trọng.”
“Việc nhà không xong, làm sao xử lý việc thiên hạ?”
Tần Đế bị nghẹn lời, sau đó gật đầu nói: “Nói có lý.”
“Lão phu không thích quanh co lòng vòng. Có việc gì thì nói thẳng ra đi.”
Tần Đế không vội không chậm nói: “Trẫm tới nơi này là có hai việc, một là muốn đến xem Triệu phủ, hai là muốn gặp mặt cao thủ kim liên giới một lần.”
Lục Châu gật đầu, đứng lên khỏi ghế. “Hai việc này ngươi đã làm xong. Có thể đi rồi.”
Thái giám đứng cách đó không xa rất muốn răn dạy lão đầu này một câu, đây là Triệu phủ, là đất của vua, có đi thì cũng là ngươi đi. Nhưng thái giám biết mình không có tư cách nói xen mồm.
Đám đại nội cao thủ đứng xung quanh thì càng đơn giản hơn, bọn hắn chỉ nghe lệnh Tần Đế. Tần Đế không hạ lệnh, bọn hắn sẽ một mực án binh bất động.
Tần Đế nhẹ giọng cười nói:
“Ngươi không cần phải như vậy. Trẫm chỉ tới đây một lần, có lẽ sau này sẽ không đến nữa. Ngươi tới từ kim liên giới, mà tại thanh liên giới này trẫm là người chưởng quản thiên hạ. Nếu trẫm rời đi thật, ngươi có chắc mình sẽ không hối hận?”
Lục Châu vốn định nghiên cứu kim bài một chút, nay Tần Đế đã đến, vậy thì cứ giải quyết luôn chuyện này cho rồi. Thế là Lục Châu lại ngồi xuống.
“Trẫm sẽ nói thẳng để không chậm trễ thời gian của cả hai chúng ta. Trâu Bình đã bị trừng phạt, hắn là tướng tài đắc lực của trẫm, Đại Cầm còn cần hắn tiếp tục làm việc.” Tần Đế cao giọng nói.
Lục Châu gật đầu nói:
“Lão phu có thể thả Trâu Bình. Điều kiện chính là dùng ba khối kim bài đến đổi.”
Tần Đế khẽ giật mình.
Việc của kim bài hắn đã gác lại thật lâu, về sau dần dần quên lãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận