Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1622

Tần Nhân Việt giải thích: “Quy Khư có nghĩa là chốn trở về, trận pháp này có năng lực phản phác quy chân, ai bước chân vào, sinh tử khó lường. Dù là chân nhân cũng không dám khinh thường.”
Minh Thế Nhân nói: “Lợi hại vậy sao?”
“Ta chưa từng thử nên không biết rõ năng lực cụ thể của nó.”
Đám người nhìn về phía Lục Châu, chờ quyết định của hắn.
Lục Châu nói: “Dẫn đường.”
Cao Thuyết giật mình, ngẩng đầu nhìn Lục Châu vẻ dò xét. Trông không có gì đặc biệt, cũng không có khí chất của chân nhân, làm sao có thể đánh bại bệ hạ? Nhưng mà không thể xem mặt rồi bắt hình dong, hắn vẫn rất cẩn thận cười nói:
“Các vị, xin mời.”
Đám người đi theo Cao Thuyết tiến về phía tây bắc hoàng cung.
Hoàng cung lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Nghe nói Tần Đế đã xây sẵn mộ phần cho mình, hao tổn vô số nhân lực vật lực.
Bách tính trong thiên hạ từng lên án hắn vì chuyện này, hàng ngàn người đã đến quỳ bái cầu xin tứ đại chân nhân ra tay can thiệp, cũng có chân nhân đã nói chuyện với Tần Đế nhưng việc này không hề được cải thiện.
Trong tu hành giới, Tần Đế có tu vi thần bí khó lường, bốn vị chân nhân không biết rõ ràng nên không muốn nhúng tay vào cục diện rối rắm này, chỉ lo chuyên tâm tu hành.
Trong mắt bách tính, Tần Đế có thể được hình dung bằng hai chữ “Bạo quân”.
“Phía trước chính là U Huyền Điện. Chư vị, xin hãy suy nghĩ kỹ.” Cao Thuyết dừng bước nhắc nhở.
“Nói nhảm nhiều quá.” Minh Thế Nhân nói.
Cao Thuyết nhìn lướt qua Minh Thế Nhân, không hề tức giận mà tiếp tục dẫn đường.
Không rõ vì sao, Minh Thế Nhân cảm thấy nơi này đặc biệt đáng ghét, mọi thứ đều khiến hắn phản cảm vô cùng.
Bên ngoài U Huyền Điện vô cùng yên tĩnh, không có lấy một bóng người. Cao Thuyết đáp xuống nói:
“Bệ hạ, người đã đến.”
“Đã biết.” Bên trong truyền ra giọng nói của Tần Đế.
Hư ảnh loé lên, Tần Đế mặc long bào lóng lánh kim quang xuất hiện trước cửa điện, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào đám người.
“Ban ghế ngồi.”
Đại nội thị vệ từ bốn phía cấp tốc lướt tới, bố trí bàn và trà nước, ngay cả long ỷ cũng mang đến.
Sắc mặt Lục Châu thản nhiên nhìn về phía Tần Đế. Bị diệt năm Mệnh Cách mà vẫn có thể điềm nhiên như không có việc gì, Tần Đế rất biết nhịn. Lục Châu không tin Tần Đế nhìn thấy mình mà không có chút ba động nào.
Quả thật khi nhìn thấy Lục Châu, sắc mặt Tần Đế có chút không thoải mái, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, toát ra khí thế của đế vương.
Nhìn thấy Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách, Tần Đế nghi hoặc hỏi: “Tần chân nhân?”
Tần Nhân Việt cười đáp: “Lục huynh mời ta đến làm chứng, ta đương nhiên phải tới. Chỉ mong hai vị có thể bắt tay làm hoà, mọi người cùng vui chứ đừng động đao động kiếm.”
“Tần chân nhân, ngươi không nên đến đây.” Tần Đế đạm mạc phất tay áo ngồi xuống.
Lục Châu lắc đầu nói: “Cho tới lúc này rồi mà ngươi còn u mê không tỉnh?”
“Trẫm không có u mê. Người còn chưa tỉnh chính là ngươi.” Tần Đế cao giọng nói.
“Lão phu có thể lấy đi năm Mệnh Cách của ngươi, cũng có thể tiếp tục lấy thêm năm Mệnh Cách.” Lục Châu nhìn chằm chằm Tần Đế, thản nhiên nói.
Tần Đế giật mình, bàn tay đặt trên tay vịn khẽ động.
Tần Nhân Việt nghe vậy, lộ vẻ kinh ngạc nói: “Năm Mệnh Cách?”
Tần Đế nói: “Trẫm đến Triệu phủ, vốn định chào hỏi làm quen một phen, động thủ cũng chỉ để thăm dò… Nhưng ngươi không lĩnh hội ý tứ của trẫm, còn nhất định không buông tha. Ngươi cho rằng không có năm Mệnh Cách đó thì trẫm không làm gì được ngươi?”
Tần Nhân Việt nói: “Tần Đế bệ hạ sao lại tức giận như vậy? Có lời gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, đừng vội vàng động thủ.”
Tần Nhân Việt tới nơi này không chỉ muốn tạo quan hệ với Lục Châu mà còn muốn làm người hoà giải.
“Tần chân nhân, nơi này không có việc của ngươi, tốt nhất ngươi nên rời đi. Chỉ mong sau khi ngươi bị giáng cấp còn có thể bình tĩnh nói chuyện như trẫm.”
Tần Nhân Việt lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn Lục Châu: “Lục huynh, huynh làm thế… có phải là quá nặng tay rồi không?”
Lục Châu không nói gì nhưng đã bắt đầu chuẩn bị lấy Thẻ Hàng Cách cao cấp ra. Cấp bậc chân nhân chiến đấu rất nhanh, không thể sơ suất.
Tần Nhân Việt lại nói: “Hàng cấp cũng có thể khôi phục mà. Theo ta thấy chuyện này đôi bên nên bắt tay giảng hoà, có được không? Hai người nể mặt ta một chút đi.”
Theo lý thuyết, chân nhân đề nghị đương nhiên nên nể tình. Nếu Mệnh Cách của Tần Đế có thể khôi phục thì mọi chuyện cũng dễ nói. Nhưng vấn đề là… hắn không khôi phục được.
Hắn đang rất ẩn nhẫn và áp chế cơn tức giận.
Tần Đế không trả lời Tần Nhân Việt mà nói với Lục Châu: “Trẫm không ngờ ngươi thật sự dám tới đây… Nhiều năm qua, cho dù là bốn vị chân nhân cũng không dám đích thân tới giằng co với trẫm.”
Tần Nhân Việt lắc đầu nói: “Ngươi tốt nhất đừng nên khởi động Quy Khư Trận. Thứ này đối với tất cả chúng ta đều không tốt đâu.”
Tần Đế quay đầu nhìn Tần Nhân Việt, nói: “Tần chân nhân, trẫm có đủ loại thủ đoạn để lấy mạng ngươi, nhưng trẫm không làm, là vì trẫm hy vọng ngươi có thể kiềm chế các chân nhân khác. Đừng có không biết tốt xấu.”
Tần Nhân Việt cạn lời.
Lục Châu lắc đầu nói: “Có lẽ phải đánh hạ thêm năm Mệnh Cách của ngươi thì ngươi mới hiểu mình đang đối mặt với ai, hiểu được vị trí của bản thân.”
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện Thẻ Hàng Cách cao cấp.
Nguy cơ ở kim liên giới còn chưa được giải trừ, Lục Châu không có khả năng lãng phí quá nhiều thời gian trên người Tần Đế.
Lúc này, Tần Đế đột nhiên vỗ tay.
Từ bốn phương hướng trên bầu trời U Huyền Điện xuất hiện bốn đạo thân ảnh.
“Ai dám bất kính với bệ hạ?”
Bốn thân ảnh như ẩn như hiện xuất hiện trước cửa đại điện, sóng vai mà đứng. Bốn người đều là những lão giả tóc bạc, râu dài phất phơ.
“Ly Sơn tứ lão?” Tần Nhân Việt cau mày nói.
“Tần Nhân Việt?” Bốn vị lão giả tiên phong đạo cốt nhìn về phía hắn.
Tần Nhân Việt cười nói: “Không ngờ Ly Sơn tứ lão vẫn còn khoẻ mạnh.”
Khổng Văn đi tới bên cạnh Lục Châu, thì thầm mấy tiếng. Lục Châu không khỏi nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận