Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1590

Tây Khất Thuật cắn răng, hồng quang trong mắt cực thịnh: “Phá cho ta!”
Thanh liên pháp thân xoay người một trăm tám mươi độ, đao cương càn quét về phía Ngu Thượng Nhung.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên, cùng pháp thân hợp làm một thể, không chỉ không tránh mà còn giơ tay đón đỡ, kẹp lấy tia đao cương khổng lồ.
“Ha ha ha… ta xem ngươi còn trốn thế nào!!”
Đao cương lại biến lớn, tơ nhện xuất hiện đầy trời như tơ máu, cấp tốc dệt thành thiên la địa võng.
“Đại Mệnh Cách?”
Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân. Thiên la địa võng quỷ dị kia đã bao trùm lấy hắn.
Tây Khất Thuật trở nên vô cùng điên cuồng, tựa như mất đi lý trí: “Siết chết hắn!”
Vù vù vù…
“Kim hoàn!” Ngu Thượng Nhung phóng ra kim hoàn. Kim hoàn và mười một mảnh kim diệp phóng đại ra gấp trăm lần, chống đỡ lấy thiên la địa võng.
“Hả?” Tây Khất Thuật giật mình nói, “Bách Kiếp Động Minh thập nhất diệp? Thú vị thật… chẳng trách có thể đấu với ta lâu như vậy! Ha ha, đáng tiếc ngươi không có Mệnh Cách, sao có thể đấu lại ta!”
Tây Khất Thuật gọi ra Tinh Bàn như để khoe khoang trước mặt Ngu Thượng Nhung.
“Ai nói Kiếm Ma cần có Mệnh Cách?”
Pháp thân xuất hiện trước mặt Ngu Thượng Nhung, Trường Sinh Kiếm bay vào tay pháp thân, biến thành tia kiếm cương dài trăm trượng, cấp tốc chém tới.
Ầm!
Tây Khất Thuật giật mình, chỉ có thể giơ Tinh Bàn lên chống cự.
Bách Kiếp Động Minh biến mất, Trường Sinh Kiếm bay trở về.
Tây Khất Thuật trở nên cẩn thập, lùi ra phía xa rồi gọi Tinh Bàn xạ kích mấy đạo cương ấn quang trụ về phía Ngu Thượng Nhung.
Vù vù vù.
Kim hoàn của Ngu Thượng Nhung lại phóng lớn lên gấp mấy lần.
Xoẹt !
Thiên la địa võng đỏ tươi như máu rốt cuộc cũng rung động, tựa như sắp bị chém nứt ra.
Mấy trăm vạn đạo kiếm cương xuất hiện, kết thành từng nhóm thi nhau ngăn trở lực lượng Mệnh Cách.
Cho đến khi đạo cương ấn quang trụ cuối cùng biến mất, Trường Sinh Kiếm mới bay trở về.
Tây Khất Thuật đã biến mất.
Ngu Thượng Nhung đẩy kim hoàn bay về phía trước. Lúc này phía trên đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh: “Tạm biệt.”
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu, nhìn thấy Tây Khất Thuật tay cầm đại đao, mang theo tia đao cương khổng lồ bổ xuống.
Đây chính là một chiêu tối cường của Tây Khất Thuật, bao gồm tinh huyết, át chủ bài, bí dược, đại Mệnh Cách, năng lực Mệnh Quan,… toàn bộ đều tập trung vào một chiêu cuối cùng này.
Ngu Thượng Nhung nâng kim hoàn lên nghênh tiếp đao cương khổng lồ kia.
Ầm!
“Hả?”
Tây Khất Thuật phát hiện kim hoàn vẫn có thể chống đỡ đao cương của hắn, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Trong lòng hắn càng thêm phẫn nộ, toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải dồn vào hai tay, hội tụ vào tia đao cương đang chém xuống kim hoàn.
Chỉ cần đẩy Ngu Thượng Nhung xuống mặt đất, lực lượng phản chấn từ mặt đất sẽ khiến Ngu Thượng Nhung bị đao cương chém đứt, thân bổ làm đôi.
Lực lượng bộc phát của Tây Khất Thuật nằm ngoài dự đoán của Ngu Thượng Nhung. Trong lòng hắn bỗng sinh ra một nghi vấn: Cách nhau một Mệnh Quan chẳng lẽ không thể chiến thắng?
Cảm giác nguy hiểm rốt cuộc dâng lên trong lòng, Ngu Thượng Nhung thấp giọng tự nhủ: “Cảm giác này lại tới.”
Tây Khất Thuật nghe vậy, trầm giọng cười: “Đó là cảm giác sắp chết, có dễ chịu không?”
“Không.” Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Hả?” Tây Khất Thuật nhướng mày.
Lúc này, Ngu Thượng Nhung bỗng nhiên mỉm cười, thôi động kim hoàn. “Pháp thân.”
Ông !
Toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh sáu mươi lăm trượng đột nhiên bành trướng.
Bảy mươi… tám mươi… chín mươi… chín mươi lăm trượng!
Két.
Kim hoàn vang lên một tiếng thanh thuý, mảnh kim diệp thứ mười hai xuất hiện, bắn ra ngoài.
Mười hai đạo kim diệp cấu kết lại với nhau, xạ kích ra tứ phương chém rách hồng sắc thiên võng.
Thanh cương đại đao bị bắn ngược trở về!
Kim hoàn không những không hạ xuống mà còn đẩy ngược Tây Khất Thuật bay lên không trung.
Trong khoảnh khắc bước vào ngưỡng cửa thập nhị diệp, Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đột nhiên cảm thấy đan điền khí hải và kỳ kinh bát mạch như được giải phóng, tinh khí thần trong nháy mắt rực rỡ hẳn lên.
Cảm giác bị áp chế vỡ vụn như pha lê, hắn đột nhiên cảm giác được Tây Khất Thuật trước mặt trở nên nhỏ yếu.
Mười hai mảnh kim diệp đồng thời xoay tròn, mỗi mảnh đều đặn ghim vào trong tia đao cương.
Đao cương bị đánh tan, lưỡi đao bị kim diệp chém đứt, kim hoàn đâm thẳng vào lồng ngực Tây Khất Thuật.
Phốc !
Hai mắt Tây Khất Thuật trừng lớn, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Thập nhị diệp…”
“Trường Sinh Kiếm.” Sắc mặt Ngu Thượng Nhung vẫn thong dong vô cùng.
Trường Sinh Kiếm bay vào lòng bàn tay. Trái giữa phải trên dưới trước sau, hơn mười bóng ảnh cùng lúc xuất hiện chém về phía Tây Khất Thuật.
Thanh liên pháp thân còn chưa kịp nở rộ, toà Bách Kiếp Động Minh đã xuất hiện bên trên, đè ép xuống!
Thiên địa rung chuyển, mây tụ mây tan.
Ngu Thượng Nhung hoàn toàn nghiền ép đối thủ. Cương khí hộ thể của Tây Khất Thuật bị đánh tan, toàn bộ kiếm cương đâm vào người hắn.
Pháp thân bị thu hồi, Tây Khất Thuật chỉ trong một giây đó đã mất đi một Mệnh Cách.
Cơn phẫn nộ và thù hận chi phối đầu óc hắn: “Ngươi đừng hòng chạy!”
Oanh!
Đại Mệnh Cách tự bạo như pháo hoa nở rộ, sóng xung kích dập dờn tản ra.
Ha ha ha…
Tây Khất Thuật buồn bã cười một tiếng. Nhưng sau khi tầm nhìn khôi phục lại rõ ràng, hắn choáng váng!
Chỉ thấy trước mắt, toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh chìm trong ngọn lửa, đưa lưng về phía Tây Khất Thuật, kim hoàn thập nhị diệp sau lưng không ngừng xoay tròn đón đỡ nguyên khí phong bạo, mà Ngu Thượng Nhung được pháp thân ôm trong lồng ngực.
Nghiệp Hoả đã thức tỉnh vào giây phút Ngu Thượng Nhung bước vào cảnh giới thập nhị diệp.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười, tay cầm trường kiếm đâm tới, đối mặt với Tây Khất Thuật.
“Nhận lấy cái chết.” Hắn đạm nhiên nói.
Trường Sinh Kiếm hoá thành kiếm cương đầy trời, biến thành trường long, bổ nhào vào ngực Tây Khất Thuật.
Tây Khất Thuật ngơ ngác rơi thẳng xuống đất, nằm ngửa mặt lên trời. Đám kiếm cương như trường long há mồm đớp xuống khiến hắn rơi vào hố sâu tuyệt vọng, nuốt trọn tín niệm của hắn.
Oanh!
Chiến đấu kết thúc.
Kiếm cương tiêu tán, thanh cương tiêu tán, huyết đao bị chém đứt đôi cắm vào mặt đất.
Tây Khất Thuật trợn mắt nhìn Ngu Thượng Nhung lăng không trên không trung, yết hầu như nghẹn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận