Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1106

Lục Châu vuốt râu gật đầu nhìn về phía Đoan Mộc Sinh: “Cũng được… Tiếp theo vi sư sẽ đốc thúc Đoan Mộc Sinh. Ngươi lại đây.”
Gần một tháng nay dạy dỗ Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, tốc độ tăng điểm công đức cũng đã chậm lại. Lục Châu phát hiện khi dạy dỗ truyền thụ tâm đắc thì sẽ thu hoạch điểm, nhưng Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều có kiến giải tu hành rất sâu sắc, những thứ có thể dạy cũng không nhiều.
Nói tóm lại, điểm công đức ít dần đi có nghĩa là những thứ có thể dạy đồ đệ đã ít đi. Trừ phi Lục Châu có thêm lý giải về tu hành thì may ra.
“A?” Đoan Mộc Sinh sững sờ.
Vu Chính Hải xua xua tay: “Sư phụ gọi kìa tam sư đệ… rốt cuộc cũng đến phiên đệ.”
Đoan Mộc Sinh nghĩ thầm, hai vị sư huynh còn chịu được, bản thân mình cũng tính là dẻo dai, sợ gì mà sợ… Thế là hắn đi tới, khom người hành lễ:
“Sư phụ.”
Lục Châu gật đầu. “Ngươi là người có tư chất kém nhất trong số các đồng môn, nhưng cũng là người tu hành khắc khổ nhất. Câu cố gắng không phải là một câu nói suông, mọi nỗ lực của ngươi vi sư đều nhìn thấy trong mắt, để ở trong lòng.”
Nghe vậy, trong lòng Đoan Mộc Sinh không khỏi xúc động.
“Thi triển Thiên Nhất Quyết cho vi sư xem.”
“Vâng.”
Đoan Mộc Sinh bắt đầu vũ động Bá Vương Thương trước đại điện. Lúc bắt đầu tốc độ không nhanh, dần dần bóng thương càng lúc càng dày đặc, khi thì như suối róc rách, khi thì ầm ầm như đại hải.
Mỗi một chiêu thức đều thi triển lô hoả thuần thanh, lực lượng dùng rất tinh chuẩn, vừa đủ tốt lại không dư thừa. Đoan Mộc Sinh thi triển xong một bộ Thiên Nhất Quyết, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, thản nhiên dừng lại.
Lục Châu liên tục gật đầu. “Ngươi và Hoa trưởng lão có còn luận bàn không?”
“Tháng trước luận bàn mười lần, đồ nhi may mắn thắng sáu lần. Nhưng sau khi Hoa trưởng lão có được Tứ Phương Cơ thì đồ nhi chỉ có thể thắng ba lần.” Đoan Mộc Sinh thành thực đáp.
Hoa Vô Đạo nghẹn họng.
Gương mặt già của Hoa Vô Đạo đỏ bừng, tốt xấu gì hắn cũng là cửu diệp mà lại bị bát diệp đánh bại hết lần này đến lần khác. Không trách bản thân yếu, chỉ trách Đoan Mộc Sinh quá mức bá đạo và khắc khổ.
Thân ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt Đoan Mộc Sinh mười mét, khẽ nói: “Dùng hết toàn bộ bản sự của ngươi để tấn công vi sư.”
“Vâng.”
Đoan Mộc Sinh không câu nệ như đại sư huynh và nhị sư huynh, từ trước đến nay hắn làm việc gì cũng sạch sẽ lưu loát, một là một, hai là hai, cực kỳ nghiêm túc.
Hắn nâng Bá Vương Thương lên nhìn về phía sư phụ, ảo giác nói cho hắn chỉ cần đâm một thương sẽ hạ gục đối phương, nhưng trực giác lại nói rằng chuyện này không có khả năng!
Hắn nâng thương đi tới, vừa ra tay đã là liên hoàn thương.
Lục Châu lùi lại một bước, thân ảnh nhoáng lên, hắn luôn tại thời điểm thích hợp tránh đi mũi thương của Đoan Mộc Sinh. Đây là nhờ viên Mệnh Cách thứ tư đã gia tăng tốc độ và các giác quan của hắn lên một tầm cao mới.
Đoan Mộc Sinh không nghĩ mình có thể thắng nổi sư phụ, chỉ cần kiên trì lâu một chút là đã thành công, thế là hắn ra sức huy động Bá Vương Thương.
Thẳng thắn mà nói, khi dạy dỗ đồ đệ Lục Châu đều sẽ né tránh thế tấn công của bọn hắn trước tiên để có thể quan sát năng lực tấn công của đồ đệ ở mỗi góc độ. Đoan Mộc Sinh cũng không ngoại lệ.
Vu Chính Hải công thủ cân bằng nhưng khi ra chiêu lại hơi lãng phí nguyên khí, Ngu Thượng Nhung chỉ công không thủ nhưng ra chiêu lưu loát không dư thừa, Đoan Mộc Sinh thì bá đạo dũng mãnh vừa cương vừa nhu.
Bốn vị trưởng lão vừa xem vừa tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Phan Ly Thiên nói: “Nếu cứ tiếp tục thế này thì trước sau gì Hoa trưởng lão cũng sẽ trở thành bại tướng dưới tay Đoan Mộc Sinh.”
Tả Ngọc Thư cũng gật đầu. “Thương pháp của Đoan Mộc Sinh có hư có thực, có kỳ có chính. Hắn tấn công nhanh và lui về lẹ, động tác như lôi đình… Lão thân không nhìn ra nên cải tiến chỗ nào.”
Thương pháp của Đoan Mộc Sinh càng lúc càng lăng lệ, thương cương cũng sinh sôi nhiều hơn trước.
“Điệp Lãng Thiên Trọng.” Một thương đánh ra mang theo ngàn trọng, cực khó ngăn chặn.
Lục Châu trực tiếp thi triển đại thần thông thuật ra sau lưng Đoan Mộc Sinh, tung ra một chưởng. Phanh! Đoan Mộc Sinh ngã nhào về phía trước.
“Các chủ xuất thủ rồi.” Trong mắt bốn vị trưởng lão hiện lên quang mang, chăm chú theo dõi không chớp mắt.
Đoan Mộc Sinh còn chưa kịp rơi xuống, Lục Châu đã theo sát phía sau tiếp tục tung chưởng. Phanh!
Đoan Mộc Sinh chạm đất rồi tung người bắn lên, thương cương quét ngang. Lục Châu dùng hai ngón tay kẹp lại mũi thương, nhàn nhã lách mình đến trước mặt Đoan Mộc Sinh tung liền ba chưởng. Phanh phanh phanh!
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng loạt quay đầu nhìn sang hướng khác, đột nhiên cảm thấy tâm lý cân bằng hơn rất nhiều.
Sau đó chính là quá trình bị đánh đầy đau khổ của Đoan Mộc Sinh, phanh phanh phanh… tiếng chưởng ấn vang lên không dứt.
Thân thể đám trưởng lão run lên, thỉnh thoảng co rúm lại như thể người bị đánh chính là mình.
Đúng lúc này Mạnh Trường Đông từ xa đi tới, thấy bên phía Dưỡng Sinh điện náo nhiệt bèn chạy đến xem. Hắn tròn mắt nhìn cảnh tượng này, không khỏi lúng túng hỏi:
“Các chủ đây là đang làm gì?”
“Dạy đồ đệ.”
“Có chắc là đang dạy đồ đệ mà không phải là đánh đồ đệ không?”
“Lão hủ cũng đang nghi ngờ đây, nhưng ngươi có chứng cứ không?” Phan Ly Thiên hỏi lại. Ba vị trưởng lão khác cũng lắc đầu liên tục.
“Không có nha…” Mạnh Trường Đông cũng lắc đầu.
Một lát sau.
Bá Vương Thương loảng xoảng rơi xuống, Đoan Mộc Sinh mặt mũi bầm dập khom người thở hổn hển. Sư phụ đứng đối diện nhìn hắn, thản nhiên nói:
“Thương pháp đã lô hoả thuần thanh, về sau đặt trọng tâm vào công pháp. Còn nữa, để Bá Vương Thương lại Dưỡng Sinh điện, sáng sớm mai lại đến.”
Vừa vặn còn một viên Thiểm Diệu Chi Thạch, đủ để nâng cấp vũ khí cho Đoan Mộc Sinh. Hiệu quả của hạt giống Thái Hư trên thân Đoan Mộc Sinh quá yếu, Lục Châu còn phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Đoan Mộc Sinh thở hổn hển đáp: “Đồ nhi… tuân mệnh.”
[Ting ! dạy dỗ Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận