Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1819: Thần thông đại na di

“Trở về Thái Hư?”
Lục Châu cau mày đọc lên. Hắn vốn định xem miêu tả của nhiệm vụ chính tuyến, đáng tiếc ngoài bốn chữ khô khốc kia ra thì không còn miêu tả nào khác.
Lục Châu lắc đầu, lãnh đạm nói: “Mặc kệ có trở về Thái Hư hay không, lão phu cũng phải đến đó một chuyến.”
Hắn tắt giao diện Hệ thống đi, cầm trên tay hai tấm Thẻ Ngẫu Nhiên.
“Sử dụng.”
[Ting ! thu hoạch được 2 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo.].
“Sử dụng.”
[Ting ! thu hoạch được 2 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo.].
Mí mắt Lục Châu giần giật. Còn thiếu đúng một tấm, thật khiến người ta khó chịu.
Hiện tại chỉ còn cách rút thưởng. Thẻ này không cách nào mua từ thương thành, mà Lục Châu ghét nhất chính là rút thưởng!
Lần nào cũng liên tục nghe một câu “cảm ơn đã tham gia rút thưởng”, đầu óc hắn ông ông không còn suy nghĩ được gì, cực kỳ không thoải mái.
“Thôi vậy, lão phu nhịn ngươi.”
Lục Châu bắt đầu rút thưởng. Điểm may mắn tích lũy càng lúc càng nhiều.
Ba ngày sau.
Trên bầu trời Đại Uyên Hiến có một đàn cự thú bay ngang khiến đám người Ma Thiên Các bị đánh thức.
Lục Châu còn đang không ngừng lẩm bẩm: “Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 9.999 điểm may mắn, ban thưởng 1 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo.].
Rốt cuộc cũng xong.
Lục Châu đờ đẫn lấy ra chín tấm thẻ, lại mua bốn tấm Thẻ Kết Hợp. Đầu tiên hắn kết hợp thành ba tấm thẻ cường hoá sơ cấp, sau đó lại tiếp tục kết hợp lên bản cường hoá cao cấp.
[Ting ! thu hoạch được một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo bản cường hoá cao cấp.].
Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ hoàn toàn mới, giữa trung tâm thẻ là một hình bát quái màu vàng kim, bên trên khắc hoạ một loại phù văn hết sức quen thuộc, chính là hình ảnh của Công Đức Thạch mà hắn từng nhìn thấy trong Giảng Đạo Chi Điển.
“Cơ Thiên Đạo chỉ là cửu diệp… Như vậy tấm thẻ này rốt cuộc có lực lượng đạt tới cấp bậc gì?”
[Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo bản cường hoá cao cấp: thu hoạch được trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong vòng 30 phút.].
[Nhắc nhở: Thẻ này chỉ có thể kết hợp một lần.].
Đúng là keo kiệt.
Lục Châu nghĩ tới thẻ Miễn Dịch Sát Thương và Một Kích Chí Mạng bản cao cấp đều có giới hạn số lần tạo thành, hiện tại Ngũ Trọng Kim Thân chỉ còn dùng được một lần.
Nếu hắn dùng mất tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cao cấp ở Đại Uyên Hiến, vậy sau này tiến vào Thái Hư sẽ không còn át chủ bài. Xem ra phải cân nhắc thật kỹ vấn đề này.
“Thẻ Hàng Cách đã vô hiệu đối với đẳng cấp thánh nhân trở lên.”
Nghĩ tới đây, Lục Châu không chút do dự tốn 476.000 điểm công đức để mua chín tấm Miễn Dịch Sát Thương và bốn tấm Thẻ Kết Hợp, sau đó hợp thành một tấm Ngũ Trọng Kim Thân.
Cảm thấy át chủ bài đã đủ dùng, Lục Châu thoả mãn gật đầu, cất kỹ hai tấm thẻ cực kỳ trân quý.
Thấy lam pháp thân vẫn đang thuận lợi khai Mệnh Cách, Lục Châu lấy Thẻ Thăng Cấp và Thiên Thư Khai Quyển ra.
Hiển nhiên Thẻ Thăng Cấp là chìa khoá để Hệ thống tiến lên quyền hạn cao hơn, Lục Châu cũng sẽ có cơ hội lấy được Thiên tự quyển. Nhưng thời gian thăng cấp sẽ rất dài, bây giờ đoàn người đang ở Đại Uyên Hiến, không thích hợp thăng cấp.
“Sử dụng Thiên Thư Khai Quyển.”
Thiên Thư Khai Quyển hoá thành từng điểm tinh quang, dung nhập vào cơ thể Lục Châu.
Trong đầu Lục Châu bắn ra từng tự phù Thiên thư, chúng không ngừng di chuyển loạn trong não hải, cuối cùng sắp xếp thành một chuỗi tự phù.
“Đây là thần thông gì?” Lục Châu hiếu kỳ, bèn mặc niệm tự phù.
Vù.
Hắn cảm giác được có một cỗ năng lượng rung động, sau đó lập tức biến mất.
“Hả?” Ngoài ra chẳng có cảm giác gì khác.
Lục Châu mở mắt ra, phát hiện lúc trước mình ngồi quay mặt về hướng đông, bây giờ đã quay về hướng tây.
“Thay đổi vị trí?”
Bình thường khi lên tới bát diệp, tu hành giả đều có thể thi triển đại thần thông na di, kỳ thực loại này là do tốc độ của người thi triển quá nhanh nên mới đánh lừa thị giác.
Đến Thiên Giới Bà Sa trở lên, tu hành giả có thể đánh phá các loại quy tắc trói buộc, cảnh giới chân nhân thông qua không gian và thời gian biến ảo mà tạo thành hiệu quả na di, thuấn di, nhưng trên thực tế đều cần bản thân tự mình “di động”.
Nhưng khi Lục Châu thi triển thần thông Thiên thư này, rõ ràng cảm giác khác biệt với loại “di động” ở trên.
Tựa như nó mới chính là thuấn di thật sự.
“Thử lại xem.”
Lần này Lục Châu thôi động lực lượng Thiên Tướng rồi mặc niệm khẩu quyết.
Vù.
Lục Châu xuất hiện trên một mảnh đất trống, nhìn thấy Chư Hồng Cộng đang nằm ngủ say sưa trước mặt, miệng chép chép, bên khoé môi còn chảy nước bọt.
“Đồ hỗn trướng!”
Chư Hồng Cộng giật mình ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng không thấy một bóng người nào.
Hắn đưa tay lên dụi mắt, sau đó vỗ ngực thở phào một tiếng: “Mịa, hù chết ta, còn tưởng là sư phụ đến chứ.”
Lục Châu đã trở về chỗ cũ, trong lòng kỳ quái không thôi.
“Sao lại biến về rồi?”
Thần thông hình như vẫn chưa đủ ổn định.
Sau đó, Lục Châu luyện tập và thử nghiệm rất nhiều lần, rốt cuộc kết luận là do hắn chưa lĩnh ngộ thuần thục thần thông Thiên thư.
Sử dụng càng nhiều lực lượng Thiên Tướng thì di chuyển càng xa.
Nắm giữ phương thức hoạt động cơ bản, Lục Châu ngồi xếp bằng, bắt đầu chuyên tâm lĩnh hội Thiên thư.
Một ngày sau.
Két.
Thanh âm thanh thuý truyền tới, Lục Châu mở mắt nhìn về phía lam pháp thân.
Mệnh Cách thứ tư đã thuận lợi hình thành, trên Mệnh Cung bằng phẳng có bốn khu vực Mệnh Cách đang toả ra quang hoa đẹp mắt.
Lục Châu hài lòng gật đầu, thầm nghĩ: “Xem ra không hề bị ảnh hưởng.”
Lam pháp thân không bị trói buộc về thứ tự trước sau giữa khai Mệnh Cách và khai diệp.
Hiện tại nó là pháp thân thập nhất diệp bốn Mệnh Cách, thực lực chân chính tương đương với mười Mệnh Cách, lại thêm lực lượng Thiên Tướng thì không kém gì chân nhân.
Nghỉ ngơi vài ngày, Lục Châu lại triệu tập đoàn người Ma Thiên Các tiếp tục phi hành đến Đại Uyên Hiến.
Bay suốt ba ngày ba đêm, bọn hắn mới thoát ra khỏi rừng cây ngàn dặm và đến khoảng đất trống trải, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Thiên Khải Chi Trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận