Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1716: Lão phu tự mình nhìn xem

Kỳ thực từ lúc mới gặp Trần Phu, Lục Châu vẫn không phân biệt được hắn là bạn hay thù.
Nhân tâm khó dò, với địa vị của Trần Phu, nếu từ lúc bắt đầu Lục Châu có thái độ cầu khẩn thì có lẽ đã không gặp được người này. Nhưng bây giờ Lục Châu gặp thuận lợi không ít, xem ra Trần Phu cũng không phải là người cao lãnh khó gần như trong tưởng tượng.
Con người đều có máu “tiện”, càng được nuông chiều thì càng kiêu ngạo, khi làm ngược lại có khi sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ. Tựa như việc theo đuổi nữ nhân, những người sun xoe nịnh nọt nàng thường sẽ không có được trái tim nàng, mà cặn bã nam thì lại trái ôm phải ấp.
Lục Châu thở dài nói: “Giống như ngươi, lão phu cũng có thập đại đệ tử tài năng xuất chúng. Trước kia bọn hắn thần phục trước tu vi của lão phu, nhưng khi đại hạn của lão phu sắp đến, bọn hắn lại ngấp nghé vũ khí, công pháp và bảo bối thượng đẳng của lão phu, ngang nhiên liên hợp với đám danh môn chính phái trong thiên hạ đến thảo phạt lão phu.”
Lời này tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến Trần Phu cảm thấy giật mình. Chỉ có người làm sư phụ mới hiểu được, đồ đệ do mình một tay dạy dỗ lại đi tới bước đường phản bội là chuyện bi ai cỡ nào.
Trần Phu tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Lão phu may mắn đột phá, quét ngang toàn trường, trở thành đệ nhất cửu diệp ở Đại Viêm, sau đó là đệ nhất thập diệp, đệ nhất Thiên Giới Bà Sa, đệ nhất chân nhân…” Lục Châu nói.
“Cho nên ngươi đã nghiêm trị đám đệ tử phản bội kia?” Trần Phu chẳng mấy quan tâm Lục Châu huy hoàng thế nào.
Lục Châu lắc đầu, chậm rãi kể: “Người làm thầy là phải truyền đạo thụ nghiệp. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, hổ dữ còn không ăn thịt con huống chi con người? Từ sau vụ việc đó, lão phu thường xuyên suy nghĩ vì sao nó lại phát sinh.”
“Vì sao?”
“Nắm đấm đương nhiên sẽ khiến người khác thần phục, nhưng không giành được nhân tâm.” Lục Châu thản nhiên đúc kết.
Trần Phu im lặng nhìn biển mê vụ trước mặt. Trầm mặc một lát hắn mới lên tiếng: “Bây giờ quan hệ giữa ngươi và bọn hắn như thế nào rồi?”
“Việc này phải hỏi bọn hắn.” Lục Châu đáp.
Trần Phu ngơ ngẩn.
Hắn nhìn ra được Lục Châu rất tận tâm với đám đồ đệ, từ việc Lục Châu bôn ba đi tìm Phục Sinh Hoạ Quyển đến việc từng tiếng nói hành động của Lục Châu đều chưa bao giờ ám chỉ đồ đệ mình không tốt, có chăng cũng chỉ là tự ngẫm lại bản thân sai ở chỗ nào.
Trên đời này không có học sinh bất trị, chỉ có lão sư không biết cách dạy mà thôi.
Trần Phu khẽ than trong lòng… đáng tiếc hắn đã không còn thời gian.
“Nếu có thể, hãy đưa đám đồ đệ của ngươi tới Thu Thuỷ Sơn để luận đạo với đám đệ tử của ta một lần.”
Lục Châu: “?”
“Ta rất tò mò ngươi sẽ dạy dỗ ra loại đồ đệ như thế nào?” Trần Phu cười nói.
Lục Châu lườm hắn một cái, “Chờ lão phu tìm được Phục Sinh Hoạ Quyển đã.”
Trần Phu gật đầu đồng ý. “Cũng được.”
Lục Châu chỉ tay vào mê vụ trên đầu: “Ngươi nói Thái Hư ở ngay trên trời phải không?”
Trần Phu lại gật đầu.
Lục Châu trầm giọng nói: “Vậy lão phu tự mình lên trời nhìn xem!”
Vừa nói xong, Lục Châu đạp không vọt lên, toàn thân như một mũi tên bắn thẳng vào màn mê vụ dày đặc.
Trần Phu chấn kinh hô lên: “Không được!”
Lục Châu không để ý tới, trong chớp mắt đã tiến vào làn sương mù. Tầm mắt bị che khuất, hắn không cách nào nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư khứu giác và thị giác, tiếp tục bay trong mê vụ, không ngừng thi triển đại thần thông.
Hắn chợt nhớ tới Ninh Vạn Khoảnh… trong hoàn cảnh này, có dùng mắt nhìn cũng chẳng để làm gì, cảm giác đôi khi còn lợi hại hơn đôi mắt.
Lục Châu không sử dụng thần thông thị giác nữa mà đề cao ngũ giác lục thức, tiếp tục bay lên cao.
Không biết bay được bao lâu, hắn cảm giác nguyên khí trở nên mỏng manh đến cực hạn, tốc độ từ từ chậm lại. Rốt cuộc Thái Hư cao đến cỡ nào? Còn khó hơn lên trời sao?
Vù!
Đúng lúc này, Lục Châu nghe được âm thanh không khí rung động. Một đôi cánh đen ngòm đánh về phía Lục Châu!
Phản ứng đầu tiên của Lục Châu là, cái quỷ gì thế này?
Khi đôi cánh kia đánh tới trước mặt Lục Châu, soạt một tiếng, nó vươn dài ra trăm trượng, lông trên cánh toả ra hàn mang. Vù !
Vị Danh Thuẫn xuất hiện chắn trước mặt Lục Châu. Bang!
Lục Châu thi triển thủ đoạn của đại chân nhân, không gian tĩnh chỉ, đôi cánh đen dừng lại giữa không trung. Hắn nhân cơ hội sử dụng đại thần thông thuật, tiếp tục bay vút lên cao.
Vù !
Đôi cánh sắc bén như lợi nhận lại vọt theo chém tới, tốc độ nhanh đến mức muốn xé rách không gian.
Lục Châu lại gọi ra Vị Danh Thuẫn, nhưng lần này hắn bị đánh bay!
Đối phương rất mạnh. So sánh với Hỏa Phượng, lực lượng của con hung thú này chỉ có hơn chứ không kém.
Không gian, nguyên khí, không khí đều bị áp chế. Nó cường đại hơn xa dự đoán của Lục Châu.
Khi hắn còn đang suy tư nên thoát thân bằng cách nào, sau lưng lại truyền đến tiếng động. Một cái cánh khác lại chém tới.
Hộ thể cương khí Lục Châu vừa gọi ra bị nó chém nát thành mảnh nhỏ, Lục Châu xoay người đánh ra vô số chưởng ấn, toàn bộ đánh trúng cánh đen.
Đáng tiếc nó vẫn không lùi về sau dù chỉ một chút.
“Chỉ là một cặp cánh, làm gì được lão phu!” Lục Châu tức giận.
Lòng bàn tay xuất hiện một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, thẻ vỡ vụn, một vòng xoáy hình thành khiến chưởng ấn lớn lên ngàn vạn lần, kim quang chói lọi đập về phía đôi cánh đen.
Oanh!
Trong mê vụ truyền ra tiếng kêu chói tai vang vọng đến chân trời, như thể bất kỳ chỗ nào trong bí ẩn chi địa cũng có thể nghe được tiếng kêu thảm này. Đám hung thú trong Ngung Trung sợ hãi chạy trốn tứ tán.
Một Kích Chí Mạng có hiệu quả. Con hung thú này hẳn là thánh thú, mà còn là thánh thú có nhiều Mệnh Cách Chi Tâm.
Hung thú ăn đau, quay đầu bay đi rồi biến mất trong làn mê vụ.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên không trung, áp lực càng lúc càng lớn. Khi hắn còn đang do dự có nên trở về hay không, một thân ảnh bỗng xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
“Đi mau!”
Là Trần Phu.
Trần Phu bắt lấy cổ tay Lục Châu, dùng lực lượng quy tắc tuyệt đối để xé rách không gian, vượt qua vòng xoáy, rời khỏi hắc ám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận