Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1761: Nguyền rủa chi thuật

“Ngươi là ai?” Vu Chính Hải hỏi.
“Tại hạ là Tưởng Đông Thiện, các vị xưng hô như thế nào?” Đối phương mỉm cười nói.
Người này có dáng vẻ trung niên, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên mặt lộ vẻ già dặn, cổ quấn một chiếc khăn quàng. Có lẽ do bôn tẩu trong bí ẩn chi địa đã lâu nên khăn quàng của hắn dính đầy tro bụi.
Vu Chính Hải nói: “Ngươi đi đường ngươi, chúng ta đi đường của chúng ta, không cần phải xưng tên làm gì. Đa tạ ngươi đã ra tay tương trợ, cáo từ.”
“Dừng bước.” Tưởng Đông Thiện bỗng nói.
“Có việc gì?” Thân là đại sư huynh, Vu Chính Hải có lòng cảnh giác rất cao.
Tưởng Đông Thiện cười nói: “Các hạ không cần phải có địch ý với ta, bí ẩn chi địa tuy hung hiểm nhưng không phải ai cũng là địch nhân đâu.”
“Ồ?” Vu Chính Hải nhìn hắn với vẻ dò xét nhưng không thể nhìn ra tu vi đối phương. Ba tháng trôi qua, Vu Chính Hải đã là mười bốn Mệnh Cách, có thể thấy đối phương không hề đơn giản.
Tưởng Đông Thiện nhìn lướt qua đám người rồi hỏi: “Các ngươi muốn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ?”
“Thì liên quan gì tới ngươi?”
Nguyên Lang thầm nghĩ, không hổ là đồ đệ của Lục các chủ, cách nói chuyện đúng là thầy nào trò nấy.
Nhớ lại lúc ban đầu mới gặp Lục các chủ, hắn bị đánh cũng không oan mà. Trải qua một thời gian dài tiếp xúc, Nguyên Lang đã hiểu rõ tính tình của thập đại đệ tử, trông như tuỳ tiện dễ gần nhưng kỳ thực đều là người rất có nguyên tắc, chỉ cần không vượt qua ranh giới thì bọn hắn cũng rất dễ nói chuyện. Chỉ mong đối phương có thể biết điều một chút.
Tưởng Đông Thiện không hề tức giận mà nói: “Thiên Khải Chi Trụ trong Bình Đán vốn có tên là Nhiếp Đề Cách, là nơi được thái tuế thần bảo vệ. Sau khi đại địa phân tách, nó trở thành Thiên Khải Chi Trụ, thế nên tốt nhất đừng đến gần, nếu không rất dễ động đến thái tuế.”
Lục Châu mở miệng hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
Tưởng Đông Thiện nhìn Lục Châu đáp: “Người ta thường có câu, động lên đầu thái tuế, không gặp tai cũng mang hoạ. Thái tuế tuy không phải hung thần nhưng lại mang đến điềm xui xẻo.”
“Khoa trương như vậy sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Ta ở Bình Đán đã rất lâu, ngày ngày đánh giết hung thú, thu thập thảo dược. Nếu gặp được tu hành giả ta đều sẽ nhắc nhở bọn hắn, về phần tin hay không tin thì tuỳ các ngươi.” Tưởng Đông Thiện nói.
Đám người nửa tin nửa ngờ.
Nguyên Lang đến bên người Lục Châu, thấp giọng nói: “Ta nhớ được Tần chân nhân từng nói Thiên Khải Chi Trụ ở Bình Đán rất là tà môn.”
Nghe vậy, Lục Châu hỏi Tưởng Đông Thiện: “Có phương pháp giải trừ không?”
Tưởng Đông Thiện nghe vậy liền giật mình. Những người được hắn khuyên giải nếu không rời đi thì sẽ khăng khăng xông vào, không ngờ người này lại hỏi phương pháp phá giải.
“Chỉ có ba loại người có thể đến gần Thiên Khải Chi Trụ. Một là người được nó tán đồng, hai là Chí Tôn, ba là… ừm, không có loại thứ ba.” Tưởng Đông Thiện đáp.
“Loại thứ ba rốt cuộc là gì?” Tiểu Diên Nhi tò mò, tiếp tục truy vấn.
“Là loại người không bị thiên địa ràng buộc.” Nói xong Tưởng Đông Thiện cũng khoát tay, “Trên đời này không có ai thoát được thiên địa ràng buộc, nên xem như không tồn tại.”
“Đã không tồn tại thì còn nói tới cách thứ ba làm gì? Nếu không tồn tại, làm sao ngươi biết loại người này có thể đến gần Thiên Khải Chi Trụ?” Tiểu Diên Nhi chớp mắt hỏi.
Nha đầu này từ khi nào lại có tư duy nhanh nhẹn như vậy? Nhưng đây cũng là lời mọi người muốn hỏi.
Tưởng Đông Thiện nhún vai: “Ta cũng chỉ nghe người khác nói thôi.”
“Nghe sai đồn bậy, nhàm chán!” Tiểu Diên Nhi lầm bầm.
Lục Châu không để ý tới Tưởng Đông Thiện nữa, tiếp tục dẫn đầu đoàn người bay lướt xuống dưới.
Đúng lúc này, lối vào Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên toát ra từng đạo hắc vụ.
“Lui lại!” Lục Châu hạ lệnh.
Đám người Ma Thiên Các cấp tốc lui lại. Hắc vụ kia lan tràn ra ngoài, đám cây cối xung quanh lập tức héo rũ, không bao lâu sau toàn bộ mảng xanh bên ngoài đều khô héo điêu tàn.
“Khí độc?” Nguyên Lang kinh ngạc nói.
“Đây không phải là khí độc mà là nguyền rủa của thái tuế thần… Chỉ cần không có người tới gần, nó sẽ không toát ra ngoài. Các ngươi nhìn đi, hắc vụ dừng lại rồi.” Tưởng Đông Thiện chỉ tay về phía hắc vụ trước lối vào, “Bây giờ các ngươi tin lời ta rồi chứ?”
Lục Châu điều khiển Bạch Trạch tiến tới, hắc vụ quả nhiên lại xuất hiện, bay lướt về phía Lục Châu.
Khi hắc vụ đến gần hắn, khí tức điềm lành trên người Bạch Trạch ngăn nó lại, Thiên Ngân trường bào trên người Lục Châu cũng bắn ngược nó ra, lại thêm Tử Lưu Ly có năng lực bách độc bất xâm nên Lục Châu không bị chút ảnh hưởng nào.
Tưởng Đông Thiện kinh ngạc nói: “Thì ra là cao nhân.”
Lục Châu không tiếp tục bay tới. Chỉ mình hắn vào được cũng vô dụng, cái hắn cần là đồ đệ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Nếu hắc vụ thật sự có độc vậy thì phải làm sao?
Tưởng Đông Thiện nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, càng tiến sâu vào bên trong thì càng nguy hiểm.”
Đúng lúc này, một con hung thú bay qua tầng trời thấp, vô tình chạm phải hắc vụ. Nó vỗ cánh một cái rồi rơi bịch xuống đất, không còn khí tức. Mà hắc vụ thì càng ngày càng đậm.
“Làm sao đi vào bây giờ?” Tiểu Diên Nhi nói nhỏ.
Nguyên Lang cũng rất khó hiểu: “Kỳ lạ thật, lần trước khi ta và Tần chân nhân đến đây hắc vụ không hề xuất hiện.”
Lục Châu quay đầu hỏi: “Lúc trước không có?”
“Hoàn toàn không.”
Tưởng Đông Thiện nghe vậy cười nói: “Đó là vì bây giờ hiện tượng mất cân bằng tăng lên, áp lực lên thập đại Thiên Khải Chi Trụ rất lớn, nguyền rủa cũng mạnh mẽ hơn trước nhiều.”
“Trên đời này thật sự có nguyền rủa tồn tại sao?” Tiểu Diên Nhi nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Thà tin là có vẫn hơn.”
Đám người lo lắng nhìn hắc sắc mê vụ. Lục Châu suy nghĩ một lúc, quyết định tự mình đi vào quan sát tình hình. Nhưng đúng lúc này.
Từ chân trời có năm đạo hư ảnh vọt tới, toàn thân mặc ngân giáp, trường kích trong tay quét ngang tứ phương.
“Cuồng đồ to gan, dám đến gần Thiên Khải Chi Trụ!”
Đoàn người Ma Thiên Các cấp tốc thối lui sang một bên. Lục Ngô đứng thẳng người dậy, hai mắt mở to nhìn trừng trừng vào không trung.
Vu Chính Hải nói: “Là người trong Thái Hư đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận