Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2180: Đại tân sinh

Lục Châu thoáng động một cái đã xuất hiện trước mặt Hắc Đế.
Toàn thân Hắc Đế run lên, Lục Châu vươn tay vỗ vỗ vai hắn. Khi hắn sắp quỳ rạp xuống vì sợ, Lục Châu lại mở miệng: “Nhiệm vụ ổn định lại thiên hạ phải nhờ các vị rồi.”
Hắc Đế lập tức nói lời thề son sắt: “Nhất định không phụ kỳ vọng của Thần Đế!”
Bạch Đế nói: “Xin Thần Đế khởi động lại quy tắc trong nhân gian, ban tặng nhân loại nguồn lực lượng mới.”
“Hửm?” Lục Châu xoay người nhìn sang Bạch Đế.
Bạch Đế thở dài nói: “Thất Sinh từng nói với ta, thập đại quy tắc là căn bản để duy trì tất cả, một khi mười bộ kinh điển bị thu hồi thì quy tắc cũng sẽ biến mất, lực lượng tiêu tán.”
Lục Châu khẽ gật đầu nhìn về phía năm người, có thể thấy rõ bằng mắt thường lực lượng trên người năm vị Đại Đế đang cấp tốc hạ xuống.
Lục Châu lại quay đầu nhìn về phía đại địa xa xôi và cửu liên giới.
Quả nhiên…
Tu hành giả nhân loại lần lượt đáp xuống đất, bọn hắn không thể tiếp tục điều động nguyên khí, không thể tu hành, không thể sử dụng đao cương kiếm cương…
Tất cả tu hành giả đều đã trở thành phàm nhân.
Tất cả hung thú cũng không thể sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm và nguyên khí.
Nhưng phàm nhân làm sao có thể đối mặt với hung thú có thể hình cường tráng hơn mình rất nhiều?
Lục Châu than khẽ một tiếng. “Các ngươi cũng trở về đi.”
Hắn vung ra một đạo không gian, đưa tiễn năm người trở về cửu liên giới. Khi năm vị Đại Đế rơi xuống, bọn hắn biết rõ mình không thể tiếp tục phi hành hay tu hành được nữa.
Ngày hôm sau.
Mặt trời dâng lên từ phương đông, chiếu rọi khắp đại địa. Bí ẩn chi địa chưa bao giờ có được quang minh rực rỡ như thế.
Trên Ma Thiên Các.
Bốn vị trưởng lão trở nên già yếu chỉ trong một đêm, tựa như đại hạn thọ mệnh sắp đến. Mấy hộ pháp, tả sứ hữu sứ cũng đồng cảnh ngộ.
Đế Nữ Tang trong vòng một đêm biến thành lão thái bà.
Trong đại điện.
Giải Tấn An đi qua đi lại, vò đầu bứt tai nói: “Ta biết ngay lão già nhà ngươi kiểu gì cũng thu hồi kinh điển!”
“Giải tiên sinh, còn không nghĩ biện pháp thì bốn vị trưởng lão sẽ không chịu nổi.” Ông già Phan Trọng lo lắng nói.
Giải Tấn An đáp: “Việc này phải xem hắn thôi, toàn bộ quy tắc tu hành đều bị thu hồi, chúng ta chỉ còn là phàm nhân, sống đến trăm tuổi đã là không tệ rồi.”
“Hầy…” Phan Trọng khóc không ra nước mắt, “Vậy ta chẳng phải sắp chết tới nơi rồi sao? Ta không muốn chết đâu hic hic…”
“Việc này ta cũng không có cách nào.” Giải Tấn An nhún vai. “Mà hắn cũng chỉ có thời gian ba ngày để khôi phục.”
“Ba ngày?”
“Đi mà hỏi hắn ấy, việc này cũng do hắn định ra. Tựa như thời gian để khôi phục Mệnh Cách, hắn chỉ thích cho cơ hội kéo dài ba ngày.”
Nói xong Giải Tấn An thở dài não nề, nhìn về phía đám người Ma Thiên Các bên ngoài đại điện.
Chỉ trong vòng một đêm, toàn thế giới đều trở thành lão nhân.
Giang Ái Kiếm chống Long Ngâm Kiếm đi tới, lưng còng xuống, cố gắng dùng kiếm khều khều Phan Trọng và Chu Kỷ Phong: “Người trẻ tuổi, nhường đường coi!”
Phan Trọng lườm hắn một cái: “Có thể nghiêm túc lên một chút không hả?!”
“Hầy, chiêu này của Cơ tiền bối đúng là không ai đỡ được.” Giang Ái Kiếm thở dài nói, “Tiểu gia hoả, lấy cho gia gia một ly nước ấm.”
“Cút nha!”
Giang Ái Kiếm ngồi bệt ra đất, há mồm mắng to: “Đám người các ngươi không biết kính già yêu trẻ gì hết, lão phu thật là thất vọng mà!”
“Mau nói chính sự!” Chu Kỷ Phong thúc giục.
Lúc này Giang Ái Kiếm mới bò dậy nói: “Nhân loại già yếu quá nhanh, đám hung thú như hổ rình mồi. Dù chúng cũng yếu đi nhưng thể trạng và lực lượng đều nghiền ép chúng ta. Kế hoạch người phát ngôn kết thúc rồi, nhưng đám hung thú này lại không chịu lui về bí ẩn chi địa, đuổi mãi không đi, nói không chừng sẽ lập tức xâm lấn nhân loại. Bây giờ tiền tuyến đều là một đám già yếu tàn tật, Hoàng thất chỉ có thể ban bố pháp lệnh kêu gọi những người chưa từng tu hành, tuổi tác trẻ trung đi ra tiền tuyến. Nhưng binh lực quá ít, không biết kiên trì được bao lâu đây.”
“Cửu liên đều như thế, còn khó chịu hơn là tận thế.” Giang Ái Kiếm lắc đầu, vẻ mặt chán chẳng buồn nói.
Giải Tấn An hỏi: “Còn đám Ứng Long và Thanh Long đâu?”
“Bọn hắn cũng thành rồng già nha, nằm cuộn dưới mặt đất, nhúc nhích một chút thôi cũng tốn sức.”
Bốn vị trưởng lão lúc này tập tễnh đi vào trong đại điện. Phan Ly Thiên kêu lên: “Lão Lãnh, lấy giùm ta cái ghế.”
Lãnh La nói: “Tất cả mọi người đều là lão nhân, dựa vào cái gì ta phải đi lấy ghế cho ngươi?”
Bốn người mặc kệ, ngồi luôn xuống đất. Hoa Vô Đạo lắc đầu thở dài: “Không có Các chủ và mười vị tiên sinh luôn cảm thấy nơi này quá vắng vẻ.”
“Chứ còn gì nữa.” Đám lão nhân Ma Thiên Các đều ngồi bệt dưới đất, chờ tử vong kéo tới.
Cùng lúc đó, trên bầu trời bí ẩn chi địa.
Thân ảnh Lục Châu bay lướt qua, Đại Uyên Hiến bị một cỗ lực lượng cường đại xốc lên để lộ lối vào vực sâu.
Lục Châu lao vọt xuống.
Tất cả chướng ngại vật đều không ngăn được hắn, lực lượng vực sâu cũng phải e ngại mà tránh xa.
Lục Châu phi hành xuống địa tâm, nhẹ nhàng như không. Hắn biết rõ bên dưới có cái gì nên thần sắc không chút ba động.
Xuyên qua vực sâu, Lục Châu nhìn thấy nước biển. Tại vị trí giao giới giữa vực sâu và mặt biển, Lục Châu nhìn thấy Công Đức Thạch vuông vức toả kim quang lóng lánh.
Lúc này hắn mới dừng lại, khẽ lẩm bẩm: “Đại vòng xoáy thông với vực sâu. Cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Lục Châu vung chưởng mang theo lực lượng Thiên Đạo đánh vào Công Đức Thạch. “Chúng sinh đều là công đức.”
Trên Công Đức Thạch có rất nhiều tự phù. Vô số hình ảnh từ lịch sử trăm triệu năm tái hiện trong não hải, vô số sinh mệnh đã mất đi trên mảnh thiên địa này, vô số thọ mệnh trở về vực sâu, trở vào trong Công Đức Thạch.
Từ đâu đến thì trở về đó, chính là vĩnh hằng.
Lục Châu nhìn thấy trên Công Đức Thạch có mười lỗ hổng, chính là vị trí của những chí bảo bị rơi mất.
Hơi suy tư một chút, Lục Châu dùng lực lượng Thiên Đạo ngưng tụ lại chí bảo, gồm có Thiên Đạo Đại Chương, Thiên Đạo Đại Kỳ, Cán Cân Công Chính.
Lục Châu vừa đắp chí bảo vào ba lỗ hổng, thụ mộc trên đại địa bỗng nhiên sinh trưởng điên cuồng, thiên địa nguyên khí đều trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận