Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 943

Bị giết một mạng mà vẫn có thể nhún nhường đối phương trước mặt bao nhiêu người, có thể thấy loại người như Diệp Chân cực kỳ âm hiểm tàn nhẫn.
"Ngươi gọi lão phu đến là vì chuyện này?" Ngữ khí Lục Châu vẫn bình tĩnh như trước.
Diệp Chân nhắc lại:
"Ta đến đây, thứ nhất là vì muốn đòi lại công đạo cho Thiên Liễu Quan, dù rằng Tạ Huyền đã chết nhưng Vân Sơn nhất định phải cho ngài một lời giải thích hợp lý. Thứ hai, Phi Tinh trai nguyện kết minh với lão tiên sinh, tội trạng của Mạnh Trường Đông đều có thể bỏ qua hết."
Nhiếp Thanh Vân nghe hắn nói vậy, lập tức quyết định thật nhanh:
"Chúng đệ tử nghe lệnh, khai trận!"
Sau lưng Nhiếp Thanh Vân vốn có mười vị trưởng lão nhưng chỉ có bốn vị bay lên theo tiếng hiệu lệnh. Hơn vạn đệ tử cũng chỉ có một nửa lăng không bay lên, tay cầm trận nhãn chuẩn bị khai trận.
Diệp Chân bình thản liếc mắt nhìn Nhiếp Thanh Vân như thể hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn. "Nhiếp Thanh Vân, ta khuyên ngươi nên tỉnh táo một chút."
Nhiếp Thanh Vân nhìn lướt qua đám đệ tử và trưởng lão. Một nửa thành viên của mười hai tông Vân Sơn đều bị Diệp Chân mê hoặc.
"Diệp Chân, ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi là ai?" Nhiếp Thanh Vân đột nhiên cất cao giọng nói, "Vân Sơn Kính."
"Vâng."
Trên Vân Sơn đài, mấy chục tên đệ tử thôi động trận nhãn, mỗi trận nhãn toát ra ánh sáng hình trụ bắn thẳng tới một toà thạch tháp ở phía xa.
Tư Không Bắc Thần lắc đầu nói: "Diệp Chân đúng là âm hiểm. Lục huynh, hôm nay nếu huynh không đến, mười hai tông Vân Sơn chắc chắn sẽ bị Diệp Chân nuốt chửng. Huynh nhìn kìa..."
Lục Châu nhìn thoáng qua đám tu hành giả ẩn nấp phía sau mười hai toà sơn phong.
Tư Không Bắc Thần lại nói tiếp: "Lòng tham vốn không đáy, chúng ta phải cẩn thận Diệp Chân nhân cơ hội này xử lý luôn chúng ta."
"Ngươi sợ sao?” Lục Châu hỏi.
"Tư Không Bắc Thần ta sẽ phụng bồi huynh tới cùng."
Lúc này, Vân Sơn Kính đã phát sáng, ánh sáng rọi khắp Vân Sơn đài.
Nhiếp Thanh Vân nhìn lướt qua đám trưởng lão và đệ tử Vân Sơn, lớn tiếng nói: “Các ngươi trợn to mắt lên mà nhìn Diệp Chân cho kỹ, xem hắn đến cùng là loại quái vật gì!”
“Vân Sơn Trận kết hợp với Vân Sơn Kính là phương pháp soi tỏ mọi bí mật bị che giấu.” Có người nói.
Lục Châu và Tư Không Bắc Thần nghe vậy đều nhìn sang Diệp Chân. Thế này rất tốt, Lục Châu không cần dùng tới Thái Hư Kính rồi.
Khi quang mang chiếu lên người Diệp Chân, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện, pháp thân hồng liên cửu diệp hình người.
“Hả?” Nhiếp Thanh Vân cau mày, “Xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Diệp Chân vẫn giữ nụ cười mỉm, toàn thân khoác nho bào khiến hắn trông như tiên nhân. “Nhiếp tông chủ đang làm gì thế?”
Quang mang đồng thời cũng rọi vào mọi người, từng toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện để lộ toàn bộ tu vi chân thật. Mười trưởng lão Vân Sơn có bốn người cửu diệp, sáu người bát diệp, mà tông chủ Nhiếp Thanh Vân là thập diệp.
Quang mang tiếp tục rọi vào Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đứng ở hàng đầu tiền.
“Cửu diệp kim liên?! Đúng thật là người dị tộc, vừa rồi còn tưởng là ta bị hoa mắt!”
Quang mang rọi vào người Tư Không Bắc Thần. Hồng liên thập diệp.
Khi Vân Sơn Kính rọi lên người Lục Châu, tất cả mọi người đều lộ vẻ mong đợi nhìn chằm chằm. Người đã khai Mệnh Cách rốt cuộc có pháp thân trông như thế nào?
Đáp án rõ ràng là… Kim liên cửu diệp?!
Diệp Chân đang cầm chén rượu cũng phải sửng sốt nhíu mày.
Vân Sơn Kính rọi ra pháp thân của Lục Châu, đám người phe mình đều không kinh ngạc. Lục tiền bối đâu chỉ có kim liên, còn có hồng liên, lam liên… sao không thấy Vân Sơn Kính rọi ra luôn? Thế nên Tư Không Bắc Thần và đám người Thiên Liễu Quan vẫn rất bình tĩnh.
Tư Không Bắc Thần đã từng tận mắt thấy Lục Châu thi triển pháp thân hồng liên cửu diệp, thậm chí còn tung một chưởng nhẹ nhàng lấy mạng trấn bắc đại tướng quân, làm sao có thể là cửu diệp cho được. Trong tay Lục huynh nhất định là có thủ đoạn che giấu tai mắt người khác.
Nhưng đám người Vân Sơn lại rất bất ngờ. Thì ra nói khoác nửa ngày, đối phương đến thập diệp cũng không phải, chỉ là đồ giả! Nhiếp Thanh Vân thì lý trí hơn một chút, hắn đang suy nghĩ nếu người này là cửu diệp thì vì sao có thể tung một chưởng đánh bại cửu diệp đơn giản như vậy?
Mà Diệp Chân thì lại càng lý trí hơn.
Dưới trận pháp ở đạo trường, Lục Châu cũng hiện ra pháp thân kim liên cửu diệp. Nhưng Vân Sơn Kính là một trong những pháp môn đặc thù của mười hai tông Vân Sơn, rất khó có thể sai sót. Chẳng lẽ lão giả này không phải là người đã giả trang thành Mạnh Trường Đông? Hay là lão giả này cũng có bảo vật ẩn tàng pháp thân giống mình?
Hoặc cũng có thể là… lão giả này đích thật chỉ là kim liên cửu diệp.
Mọi khả năng đều có thể xảy ra, Diệp Chân không hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng đúng lúc này…
Một tên trưởng lão Vân Sơn đột ngột đứng phắt dậy, phẫn nộ nói: “Tông chủ, ngài rốt cuộc muốn làm gì đây? Trưởng lão Diệp Chân đến đây là có lòng tốt muốn hoá giải ân oán của mọi người, vì sao ngài lại làm như thế? Hơn nữa đám người Cửu Trọng Điện mang theo mấy tên dị tộc kim liên ngang nhiên đến khiêu khích chúng ta, Vân Sơn có thể nhẫn nại chứ quyết không nhẫn nhục!”
“Đúng! Lúc này chúng ta nên hợp tác với Phi Tinh Trai để tiêu diệt dị tộc mới đúng! Trưởng lão Diệp Chân, ngài đại nhân độ lượng sẽ không phiền lòng với thái độ của Tông chủ chứ?”
Đám trưởng lão Vân Sơn vậy mà lại khom người hành lễ với Diệp Chân.
Diệp Chân không để ý đến bọn họ, hắn còn đang bận rộn nghĩ về Vân Sơn Kính và pháp thân của Lục Châu. Nhiếp Thanh Vân không chịu tin tưởng, cố chấp nói: “Không thể nào lại như thế! Làm lại!”
Quang mang lại chiếu rọi toàn trường quét về phía Diệp Chân. Vẫn là pháp thân hồng liên cửu diệp hình người.
Quang mang từ từ tán đi. Các đệ tử Vân Sơn nghi hoặc nhìn Tông chủ, không hiểu hắn đang làm gì. Một khắc này, Nhiếp Thanh Vân đã cảm nhận được lòng đám đệ tử đều đang hướng về Diệp Chân.
Nhiếp Thanh Vân suy nghĩ cực nhanh, hắn lui lại mấy bước nói: “Lục lão tiên sinh, ngài có tin tưởng lời ta không?”
“Nói đi.” Lục Châu bình tĩnh đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận