Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1670

Vu Chính Hải phất tay nói: “Cửu sư muội, sư phụ gọi muội kìa, đi mau đi.”
Hai mắt Tiểu Diên Nhi sáng lên, nắm cổ tiểu Hỏa Phượng đưa nó cho Vu Chính Hải: “Đại sư huynh, trông nó giùm muội nha.”
“Được.” Vu Chính Hải cười đáp.
“Mang theo tiểu Hỏa Phượng.” Lục Châu lại nói.
Tiểu Diên Nhi câm nín.
Vu Chính Hải thở dài một tiếng, trả tiểu Hỏa Phượng cho Tiểu Diên Nhi rồi an ủi nàng:
“Mẫu thân tìm hài tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Muội cũng đâu muốn tiểu Hỏa Phượng rời xa mẹ nó chứ đúng không… Mẹ nó sẽ rất đau lòng đó.”
Tiểu Diên Nhi bất đắc dĩ gật đầu nói: “Muội biết rồi, nhưng mà sao đại sư huynh nói chuyện cứ như đang mắng người vậy?”
“Có hả?” Vu Chính Hải hỏi.
Đám người Nhan Chân Lạc đứng bên cạnh gật đầu, đúng là nghe như đang mắng người nha.
Tiểu Diên Nhi đành mang theo tiểu Hỏa Phượng, cùng Hải Loa bay tới chỗ sư phụ.
Thánh thú Hỏa Phượng nhìn thấy Tiểu Diên Nhi xách cổ tiểu Hỏa Phượng bay tới, lập tức nổi trận lôi đình! Hoả diễm bắn vọt còn cường thịnh hơn nộ hoả.
Lục Châu nói: “Ngươi tốt nhất đừng phát cáu, nếu không làm vậy, tiểu Hỏa Phượng đã bị người khác đoạt đi từ lâu.”
Thánh thú Hỏa Phượng câm nín.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đến bên cạnh Lục Châu.
Lục Châu nói: “Nó sống tốt hơn ngươi tưởng tượng nhiều, cũng đã mạnh lên không ít.”
Thánh thú Hỏa Phượng nói líu lo gì đó. Hải Loa thấp giọng phiên dịch: “Nó nói nó không tin, nói là chúng ta chắc chắn đã ngược đãi nữ nhi của nó!”
“… Ngược đãi?” Lục Châu lắc đầu, “Ngươi là thánh thú, tự mình phán đoán đi.”
Thánh thú Hỏa Phượng nhìn tiểu Hỏa Phượng trong tay Tiểu Diên Nhi, ô ô kêu mấy tiếng.
Tiểu Hỏa Phượng hưng phấn vỗ cánh, vui vẻ đáp lời.
Hải Loa nói: “Tiểu Hỏa Phượng nói nó ở bên cạnh cửu sư tỷ rất vui vẻ, rất hài lòng, có đồ ăn ngon, lại chơi vui.”
Tiểu Hỏa Phượng vỗ cánh bay lên.
Tiểu Diên Nhi vốn định giữ nó lại, nhưng nghe Hải Loa phiên dịch, nàng không ngăn cản nữa.
Có lẽ đại sư huynh nói đúng, hài tử rời xa mẫu thân, có thế nào cũng không hạnh phúc được. Nghĩ lại bản thân mình, nàng cảm thấy mình hạnh phúc hơn tiểu Hỏa Phượng nhiều, ít nhất cha mẹ nàng còn sống, nàng còn được ở bên cạnh họ mười năm. So sánh với nàng, tiểu Hỏa Phượng vừa mới nở đã phải rời xa mẫu thân, thật là bi thảm.
Tiểu Hỏa Phượng bay lên, há mồm phun ra một đoàn hoả diễm.
Tần Nhân Việt, Phạm Trọng, Thương Ngôn, Cố Ninh đều sững sờ tại chỗ.
Bọn hắn đứng cách xa, lại thêm Lục Châu dùng truyền âm nói chuyện nên bọn hắn không nghe được cái gì. Nhưng vừa nhìn thấy tiểu Hỏa Phượng phun lửa, ai nấy đều sững sờ không thôi.
“Sao… sao có thể?”
“Ta còn tưởng nó là một loại chim kỳ quái nào đó?”
“Không ngờ lại là hậu duệ của Hỏa Phượng. Chẳng trách Hỏa Phượng lại xuất hiện ở đây!”
Thánh thú Hỏa Phượng nhìn đoàn hoả diễm nho nhỏ, trên mặt lộ vẻ vui sướng dị thường. Nó thu hồi hoả diễm, tiểu Hỏa Phượng bay tới cạnh nó, cạ đầu vào ngực mẫu thân.
Máu mủ tình thâm, dù là nhân loại hay hung thú cũng đều như thế.
Hỏa Phượng nhìn Lục Châu, phát ra âm thanh líu lo.
Hải Loa nói: “Sư phụ, nó đang xin lỗi người.”
Lục Châu nói: “Ngươi nên xin lỗi bọn hắn mới đúng. Ngươi đốt nhà của bọn hắn… thử nghĩ xem, nếu lão phu giết hài tử của ngươi, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?”
Thánh thú sửng sốt, sau đó lợi trảo khẽ động.
Vù! Một giọt tiên huyết bay về phía Tần Nhân Việt.
Tần Nhân Việt mừng rỡ không thôi, lập tức sử dụng cương khí bọc lấy giọt chân huyết.
Hải Loa xoay người nói: “Tần chân nhân, đây là thánh thú bồi thường cho các ngươi, nó hy vọng các ngươi thông cảm cho nó.”
Tần Nhân Việt đương nhiên sẽ không chấp nhặt với Hỏa Phượng, dù sao hắn cũng không có tư cách đó. Nó đánh xong phủi mông đi hắn cũng không làm được gì.
Có chân huyết đền bù đã là rất tốt.
“Không có gì, không có gì.” Tần Nhân Việt chắp tay đáp.
Những người khác lộ vẻ hâm mộ không thôi.
Lúc này, thánh thú xoay người vỗ cánh chuẩn bị bay đi, tiểu Hỏa Phượng lại đột nhiên nói líu ríu cái gì. Hai con Hỏa Phượng đồng thời kêu lên.
Sau đó, tiểu Hỏa Phượng cào cào vào người mẫu thân nó như một hài tử đang nũng nịu vòi vĩnh cái gì.
Lục Châu nhìn về phía Hải Loa. Hải Loa nói: “Tiểu Hỏa Phượng nói nó không muốn đi.”
Tiểu Diên Nhi vui vẻ cười: “Không đi thì ở lại đây, ta nuôi ngươi nè!”
Đại Hỏa Phượng nhìn chằm chằm hài tử, hai cánh giang ra.
Lúc này tiểu Hỏa Phượng bỗng bay lùi ra sau, cách xa năm mét rồi giang cánh! Sải cánh của tiểu Hỏa Phượng dài đến bảy tám mét, hoả diễm cũng bốc cháy rừng rực.
Hai con Hỏa Phượng một lớn một nhỏ cứ thế giằng co.
Nhìn thế lửa bốc lên, đại Hỏa Phượng trợn tròn mắt với vẻ khó tin. Trên đời này không ai hiểu rõ hơn nó về năng lực của Hỏa Phượng. Tiểu Hỏa Phượng biểu hiện mạnh mẽ vượt xa dự liệu của nó.
Giằng co hồi lâu, đại Hỏa Phượng thu hồi hoả diễm, khép cánh lại, cúi đầu xuống nói gì đó.
Hải Loa phiên dịch: “Sư phụ, nó đồng ý để tiểu Hỏa Phượng lưu lại.”
“Ồ?”
“Nhưng mà nó còn nói, chỉ có cửu sư tỷ mới được nuôi dưỡng tiểu Hỏa Phượng, những người khác không được phép đến gần con nó.”
Hải Loa ấp úng, thấp giọng truyền âm, “Nó nói, tộc Hỏa Phượng cao quý không thể bị nhân loại đê tiện vấy bẩn, chỉ có người mang khí tức Thái Hư như cửu sư tỷ mới có tư cách này.”
Lục Châu không thèm tức giận, ngay cả Lục Ngô cũng có đức hạnh y hệt thế này, không có gì lạ. Hung thú và nhân loại vốn không có cùng tư duy.
Lục Châu truyền âm nói: “Nếu ngươi đã biết, lão phu cũng không gạt ngươi. Đồ nhi của lão phu không chỉ có khí tức Thái Hư đơn giản như vậy. Khí tức của nàng đủ để tẩm bổ Hỏa Phượng, tương lai tiểu Hỏa Phượng không chỉ thành thánh mà còn có thể thành Chí Tôn.”
Hai mắt đại Hỏa Phượng nhấp nha nhấp nháy như sao trời.
Hải Loa nói: “Sư phụ, nó bảo người nói điều kiện đi, phải làm sao người mới đồng ý để cửu sư tỷ tẩm bổ cho tiểu Hỏa Phượng?”
Lục Châu thản nhiên nói: “Yêu cầu của lão phu rất đơn giản. Cho lão phu mượn Mệnh Cách Chi Tâm của ngươi dùng một lát.”
Đại Hỏa Phượng giang cánh, trong khoảnh khắc dài tới ngàn trượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận