Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2031: Quyết định của Lục Châu

Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?” Hoa Chính Hồng ngây ngốc hỏi.
“Tiếp chưởng thứ ba của lão phu.”
Nơi xa rốt cuộc có người không nhịn được lên tiếng: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Tiền bối, hay là dừng lại ở đây thôi?”
“Chưởng thứ ba mà ra, chỉ sợ Hoa chí tôn sẽ bị trọng thương. Các vị đều là Chí Tôn, ai đứng yên ngạnh kháng người đó sẽ thiệt thòi, cần gì chứ?”
Mọi người nhìn Lục Châu, Hoa Chính Hồng cũng nhìn Lục Châu. Những lời này cũng là suy nghĩ trong lòng nàng.
Nàng là một trong tứ đại Chí Tôn của Thánh Điện, hiện nay lại vì một chuyện nhỏ không có ý nghĩa mà bị người ta đánh cho ba chưởng, mặt mũi Thánh Điện biết để ở đâu?
Thanh Đế cũng đứng lên, cao giọng nói: “Thủ đoạn của các hạ thật kinh người, khiến chúng ta đều bội phục. Nhưng Hoa chí tôn đã bị trừng phạt thích đáng, hay tha cho nàng một lần đi.”
Chờ bản đế đi rồi thì tùy ngươi. Lúc này mà giết nàng là lợi bất cập hại nha.
Thượng Chương Đại Đế cũng nói: “Cơ huynh, đánh đủ rồi thì hãy thu tay.”
Sau lưng hắn còn có vô số con dân Thượng Chương điện, nếu đắc tội với Thánh Điện thì sau này Thượng Chương biết phải làm sao?
Đám người đều có tâm tư riêng…
Các thế lực khác cũng không muốn vào thời điểm mấu chốt này mà đắc tội Thánh Điện. Đa số mọi người cảm thấy hai chưởng là đủ rồi, không cần đến chưởng thứ ba.
Hoa Chính Hồng đã rất chật vật, nếu còn tiếp tục vậy sẽ hoàn toàn đắc tội với nàng ta.
“Ngay cả ngươi cũng cảm thấy lão phu không nên đánh chưởng thứ ba?” Lục Châu xoay người nhìn về phía Thượng Chương Đại Đế.
Thượng Chương đáp: “Hôm nay chúng ta đến là để tham gia điện thủ chi tranh.”
Ở đằng xa, Bạch Đế đứng lên cười nói: “Các chủ Ma Thiên Các… hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Lục Châu xoay người nhìn Bạch Đế.
“Các hạ bớt giận, có lời gì chúng ta ngồi xuống tán gẫu một phen.” Bạch Đế mỉm cười thân thiện.
Lục Châu không còn cảm thấy phẫn nộ như ban nãy nữa. Suy cho cùng Bạch Đế đã từng giúp mình, lần trước nếu không nhờ ngọc bài của hắn, các đồ đệ khó có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, đặc biệt là khi có Vũ tộc thủ hộ Đại Uyên Hiến.
Mà lúc này Thất Sinh cũng nhìn về phía Lục Châu, cao giọng nói: “Tại hạ là điện thủ Đồ Duy điện Thất Sinh, xin ra mắt tiền bối.”
Lục Châu nhớ được các đồ đệ thường nói Thất Sinh chính là Tư Vô Nhai, trong lòng rung động quay đầu nhìn sang.
Giang Ái Kiếm?
Làm gì có chỗ nào là Tư Vô Nhai? Rõ ràng chính là Giang Ái Kiếm xem kiếm như mạng, ái kiếm tận xương.
Nhưng mà… vì sao hắn lại nhận mình là Thất Sinh?
Lục Châu nhìn lướt qua, thấy sau lưng hắn có một chiếc phi liễn, trên phi liễn treo cờ hiệu của Đồ Duy điện, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Lão thất rốt cuộc cũng không trở về.
Giang Ái Kiếm còn sống, cho nên hắn muốn thay thế lão thất hoàn thành tâm nguyện dở dang tại Ma Thiên Các sao?
Giang Ái Kiếm xuất hiện khiến Lục Châu tạm thời quên mất phẫn nộ, quên mất chưởng ấn thứ ba.
“Thất Sinh” tiếp tục nói: “Tuy Hoa chí tôn đã làm sai nhưng cũng không tạo thành sai lầm lớn. Hiện tại Thái Hư đang lúc cần người, Hoa chí tôn cũng là nhân tài được Đại Đế coi trọng. Mong lão tiên sinh cho ta chút nhân tình mọn.”
“Cho ngươi?”
“Suy cho cùng bây giờ ta đang là người đứng đầu Đồ Duy điện, luận năng lực, luận tài hoa hay dung mạo thì đều là nhất đẳng, Đại Đế lại rất tín nhiệm ta. Ta bảo đảm chuyện hôm nay sẽ không để lại bất kỳ phiền phức về sau nào nữa.” Thất Sinh mỉm cười nói.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Hoa Chính Hồng: “Hoa chí tôn, ngươi sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trả thù lão tiên sinh chứ?”
Biểu tình Hoa Chính Hồng vô cùng đặc sắc. Lời nói cử chỉ và phong cách cá nhân của Thất Sinh vô cùng quái dị, thỉnh thoảng thì đàng hoàng, thỉnh thoảng lại lười biếng, không đáng tin cậy lắm.
Nhân vật như vậy sao lại khiến Bạch Đế và Minh Tâm Đại Đế tín nhiệm cơ chứ?
Hoa Chính Hồng hừ khẽ một tiếng, nghiêm túc đáp: “Bản chí tôn còn chưa có hẹp hòi tới mức đó.”
Thất Sinh hài lòng gật đầu, nói với Lục Châu: “Ý lão tiên sinh thế nào?”
Được nhiều người khuyến cáo, từ ba vị Đại Đế đến Thượng Chương, Thất Sinh đều thay nhau cầu tình cho Hoa Chính Hồng, đám người cũng rất tò mò vị chủ nhân Ma Thiên Các này sẽ lựa chọn như thế nào.
Lục Châu trở lại vị trí cũ, trầm giọng nói với Hoa Chính Hồng: “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Trái tim Hoa Chính Hồng run lên, theo bản năng lui về sau một bước.
Khôi nô của nàng đã bị lực lượng đáng sợ đánh giết, nếu lại tiếp một chưởng nữa thì hậu quả khó mà lường được.
Mọi người đều cả kinh, không ngờ Lục Châu lại đưa ra quyết định ngoài dự liệu như vậy. Thanh Đế, Bạch Đế và Thượng Chương bất đắc dĩ lắc đầu.
Lục Châu liếc nhìn bọn hắn. Đám lão già này một trăm ngàn năm trước không muốn trộn lẫn vào chuyện của Thái Hư, hôm nay lại muốn lửa không lan tới mình? Lão phu sao có thể để các ngươi sống tốt?
Có việc cả đám cùng nhau gánh nha!
Thất Sinh vốn định tiếp tục khuyên nhưng hư ảnh Ngân Giáp Vệ đã xuất hiện bên cạnh hắn, khẽ lắc đầu nói: “Vô dụng, hãy tôn trọng quyết định của hắn.”
“…Được.”
Hai người trở lại phi liễn. Ngân Giáp Vệ nói: “Đứng ra sau lưng ta.”
Thất Sinh lườm hắn: “Ngươi đừng xem thường ta… Ngươi sợ sự anh tuấn tiêu sái của ta sẽ che giấu hào quang của ngươi chứ gì?”
Trên không trung.
Lục Châu lật tay, nói rõ ràng từng chữ: “Đời này lão phu đã nói là làm, đã làm là phải được. Kẻ nào dám ngăn cản lão phu chính là kẻ địch!”
Một tấm thẻ xuất hiện trong tay Lục Châu. Đây là thẻ Một Kích Chí Mạng đổi bằng điểm công đức thu hoạch được từ việc chém giết Tuý Thiền và Băng Sương Cự Long.
Hai mắt Hoa Chính Hồng trợn trừng, một nửa kinh hãi một nửa phẫn nộ nhìn Lục Châu: “Ta sẽ tiếp chưởng thứ ba của ngươi!”
Nàng gọi ra liên tọa, không chút do dự vạch phá cổ tay. Tiên huyết bay ra rơi vào liên tọa.
Thấy thế Thanh Đế lắc đầu nói: “Cần gì chứ.”
“Huyết tế hồng liên, dùng xong chiêu này phải mất ít nhất ba đến năm năm để khôi phục.” Bạch Đế thở dài.
Xích Đế nhìn lên không trung. “Không ngờ ngoài Thái Hư còn có cao thủ hiếm thấy như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận