Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 955

“Lộ phó thống lĩnh!”
Đám tướng sĩ mặc khôi giáp đen phía sau kinh hô. Có người muốn đánh ra cương ấn đỡ lấy Lộ Chiến, nhưng tốc độ rơi của hắn quá nhanh nên không ai kịp thời phản ứng.
Tư Không Bắc Thần khẽ lắc đầu. Hắn hiểu vì sao Lục Châu lại muốn mình xuất thủ. Lục Châu đã diệt sạch Phi Tinh Trai, nếu lúc này Cửu Trọng Điện không nhúng tay vào thì vị trí minh hữu rất có thể sẽ bị xoá bỏ.
Giết Lộ Chiến, Cửu Trọng Điện và Ma Thiên Các hoàn toàn bị buộc chung một chỗ.
Binh mã triều đình ngẩng đầu nhìn Tư Không Bắc Thần. Đây là cường giả chí tôn đương thời, ai dám đối địch với hắn? Lộ Chiến đã chết, đám người như rắn mất đầu.
Tư Không Bắc Thần trầm giọng nói: “Trở về nói với Hạ Hầu Sinh, Phi Tinh Trai chứa chấp dị tộc nên đã bị diệt trừ. Nếu hắn muốn diệt Cửu Trọng Điện thì phải nhìn xem ta có đồng ý hay không. Cút !”
Sóng âm lăn lộn truyền ra ngoài càn quét về phía đám tu hành giả triều đình.
Lộ Chiến lần này đúng là thất sách. Triều đình vốn cho rằng chỉ cần điều động một mình Lộ Chiến đến làm chỗ dựa cho Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện là đủ, nhất định có thể dọn sạch mười hai tông Vân Sơn. Thế lực Cửu Trọng Điện đơn bạc, sớm muộn gì cũng bị san bằng.
Nào ngờ chạy đến nơi mới biết Phi Tinh Trai lại biến thành chó nhà có tang bị người ta đồ sát, bọn hắn cũng cực kỳ mờ mịt. Tiếng ‘Cút’ vừa vang lên, binh mã triều đình lập tức bị doạ sợ muốn tè ra quần, ai nấy đều hoảng loạn quay đầu chạy trốn.
Cùng lúc đó, Phi Tinh Trai cũng đã bị thanh lý gần hết. Đám tu hành giả Thiên Vũ Viện run lẩy bẩy không ngừng. Không có tổng giáo tập Trần Phương Lạc, đám tôm tép bọn hắn cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Xử lý xong quân triều đình, Tư Không Bắc Thần quay về đứng bên cạnh Lục Châu. “Lục huynh, người của Thiên Vũ Viện xử trí thế nào?”
Lời này cũng rơi vào tai Thiên Vũ Viện. “Các ngươi, các ngươi ngàn vạn lần đừng làm loạn. Viện trưởng, Viện trưởng của chúng ta…”
Chỗ dựa duy nhất của bọn hắn chính là Viện trưởng Dư Trần Thù, là vị thập diệp duy nhất của hồng liên giới nắm giữ Nghiệp Hoả.
Lục Châu chắp tay sau lưng đáp: “Đến triều đình lão phu còn không để vào mắt, chẳng lẽ lại kiêng kỵ một Thiên Vũ Viện nho nhỏ?”
Vu Chính Hải khom người nói: “Sư phụ, những người này quá không biết điều, hay là giết luôn bọn chúng để khỏi giẫm vào vết xe đổ của Phi Tinh Trai?”
Tu hành giả Thiên Vũ Viện giật nảy mình, sợ hãi co lại thành một đoàn.
Lục Châu liếc nhìn bọn hắn rồi hạ lệnh: “Giải bọn hắn về Vân Sơn.”
“Vâng.”
Bốn vị cửu diệp bay về phía đám người Thiên Vũ Viện, cao giọng doạ dẫm: “Ai dám trốn thì đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình. Đi!”
Người của Thiên Vũ Viện bị xua trở về Vân Sơn đài.
Đám đệ tử Vân Sơn trước đó ủng hộ Diệp Chân đều bị bắt sống toàn bộ, đồng loạt quỳ gối giữa đài không dám động đậy.
Lục Châu nói với Nhiếp Thanh Vân: “Lão phu giao đám người Thiên Vũ Viện cho ngươi.”
Nhiếp Thanh Vân giật mình, cung kính nói: “Trải qua trận chiến này, Vân Sơn thua thiệt đủ đường, Lục tiền bối đây là…?”
“Thiên Vũ Viện cấu kết với Phi Tinh Trai muốn huỷ diệt Vân Sơn, lão phu thay ngươi giải quyết bọn hắn, vậy mà ngươi còn sợ hãi đến thế?”
Ngay cả Thiên Liễu Quan và Cửu Trọng Điện cũng dám khiêu chiến với triều đình, không ngờ mười hai tông Vân Sơn lại chết nhát như thế.
“Thiên Vũ Viện được triều đình bảo hộ, lại có Dư Trần Thù toạ trấn…” Nói tới đây Nhiếp Thanh Vân im bặt, vì hắn đã cảm nhận được ánh mặt Lục Châu trở nên khác thường.
Lục Châu lắc đầu nói: “Nếu người Thiên Vũ Viện dám rời khỏi Vân Sơn nửa bước, lão phu sẽ đại khai sát giới.”
Trong lòng Nhiếp Thanh Vân run lên. Lục Châu làm như thế là bức bách Vân Sơn từ bỏ vị trí trung lập.
Nếu Lục Châu trực tiếp giết sạch Thiên Vũ Viện, Dư Trần Thù sẽ chĩa mũi dùi vào Cửu Trọng Điện và Thiên Liễu Quan, đồng thời lôi kéo Vân Sơn đứng về phía bọn hắn. Lục Châu sao có thể để Vân Sơn rơi vào tay Thiên Vũ Viện và triều đình.
Nhiếp Thanh Vân trầm mặc một lát rồi hạ lệnh: “Giải toàn bộ đệ tử Thiên Vũ Viện vào đại lao.”
“Vâng.”
Đệ tử Vân Sơn tản ra phong bế tu vi tu hành giả Thiên Vũ Viện rồi lôi đi.
Tư Không Bắc Thần chắp tay nói: “Chiêu này của Lục huynh thật hay!”
Làm như thế Vân Sơn không thể không đứng ở phía đối lập với Thiên Vũ Viện. Địch nhân của địch nhân sẽ trở thành bằng hữu.
Lục Châu không để ý đến trò vỗ mông ngựa của hắn mà nói: “Thời điểm quan trọng như vậy, Thiên Vũ Viện và triều đình lại không phái cường giả đến, ngươi có cảm thấy kỳ quái không?”
Nghe vậy, Tư Không Bắc Thần cũng lộ vẻ nghi hoặc. “Đúng là có hơi kỳ lạ.”
Lúc này Mạnh Trường Đông đột nhiên lên tiếng: “Ta hoài nghi đám người Dư Trần Thù đang bận làm chuyện khác.”
Lục Châu nhìn về phía Mạnh Trường Đông. “Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này sao?”
“Theo ta được biết, cách đây không lâu Thiên Vũ Viện đã thành công chế tạo ra Không Liễn có thể chở được hơn trăm tu hành giả vượt qua Vô Tận Hải. Ta hoài nghi Thiên Vũ Viện và triều đình đã phái cường giả đến kim liên giới.”
Lời của Mạnh Trường Đông khiến toàn trường trở nên yên tĩnh.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải nhíu mày nhìn nhau, sau đó đồng loạt khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi xin được trở về kim liên giới!”
Tư Không Bắc Thần biết Lục Châu là cao thủ đến từ kim liên giới, bèn nghi hoặc hỏi: “Lục huynh đã khai Mệnh Cách, tu vi tổng thể của kim liên giới chắc chắn mạnh hơn hồng liên giới rất nhiều, vì sao hai vị phải lo lắng như thế?”
Bốn đệ tử Ma Thiên Các đều trầm mặc không đáp. Sao có thể nói cho hắn biết hiện tại kim liên giới chỉ có một vị cửu diệp duy nhất chứ!
“Sư phụ, đồ nhi cũng muốn trở về.” Tiểu Diên Nhi đến đứng bên cạnh Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. “Đại sư huynh, nhị sư huynh, ta đi cùng các huynh. Ai dám bắt nạt các sư huynh sư tỷ ta sẽ đánh chết bọn hắn!”
Lục Châu nhìn hai đồ đệ, lắc đầu nói: “Trở về kim liên giới mất rất nhiều thời gian, e là không kịp.”
Tư Không Bắc Thần hiến kế: “Lục huynh, hiện tại trong tay chúng ta có rất nhiều con tin, chúng ta có thể đàm phán với Thiên Vũ Viện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận