Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1901: Hành động truy bắt

Tại Hi Hoà điện.
Lam y nữ hầu nhìn thấy Ngân Giáp Vệ và Thất Sinh từ xa bay tới, dừng lại trước cửa đại điện.
“Đồ Duy điện Thất Sinh cầu kiến Hi Hoà thánh nữ.” Thất Sinh nói.
Lam y nữ hầu đánh giá hắn một chốc rồi khom người hành lễ: “Nô tỳ đi thông báo ngay.”
Không bao lâu sau nữ hầu đã quay trở lại: “Mời vào.”
Hi Hoà điện cao sừng sững không thấy đỉnh, bốn phía trời trong mây trắng, ánh nắng ấm áp và nguyên khí nồng đậm như nhân gian tiên cảnh.
Lam Hi Hoà ưu nhã đoan trang đứng chờ trong đại điện.
“Thất Sinh tham kiến thánh nữ.”
Lam Hi Hoà mặt không đổi sắc nói: “Nghe nói Đồ Duy điện mới có một vị điện thủ tân nhiệm thống lĩnh Ngân Giáp Vệ, người đó chính là ngươi?”
“Là tại hạ.” Thất Sinh đáp.
Lam Hi Hoà bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng: “Ngươi đến chỗ ta có việc gì?”
“Ta là điện thủ Đồ Duy điện, đương nhiên có quyền lợi và nghĩa vụ tìm hiểu về thập điện trong Thái Hư, đồng thời làm quen với các vị.”
Lam Hi Hoà cẩn thận đánh giá thanh niên trước mặt rồi nói: “Ngươi đã gia nhập Thái Hư ba mươi năm, bây giờ mới nghĩ tới việc tìm hiểu thập điện?”
“Ba mươi năm trước ta tự biết mình không có tư cách và bản sự để làm quen với các vị.”
“Cho nên bây giờ có rồi?” Lam Hi Hoà hừ khẽ một tiếng, “Chỉ sợ ngươi tự đánh giá bản thân quá cao.”
Thất Sinh có thể cảm giác được Lam Hi Hoà bài xích mình, nhưng hắn cũng không tức giận mà còn cười đáp: “Vì sao thánh nữ các hạ lại nói như vậy?”
“Gia nhập Đồ Duy điện ba mươi năm, ngươi hẳn phải biết rõ kết cục của Đồ Duy Đại Đế và Khương đạo thánh nhỉ?” Lam Hi Hoà không có ấn tượng tốt đối với toàn bộ Đồ Duy điện, đương nhiên bao gồm cả Thất Sinh đứng trước mặt.
Thất Sinh cười nói: “Ta biết chứ.”
“Ngươi không sợ giẫm lên vết xe đổ của bọn hắn?”
“Từ trước đến nay ta đều không sợ phạm sai lầm. Ta chỉ sợ vì phạm sai lầm mà không dám tiếp tục tiến lên.”
Lam Hi Hoà cười hai tiếng: “Ngươi có biết trách nhiệm của mình là gì không?”
“Trách nhiệm của ta?”
“Mỗi một vị điện thủ đều là điện chủ tương lai, cũng là người có hy vọng tấn thăng Chí Tôn nhất. Một khi thành Chí Tôn thì có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình nữa.”
“Duy trì cân bằng trong thiên hạ, thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ?” Thất Sinh hỏi.
Lam Hi Hoà nói: “Xem như là thế.”
Khi nói lời này, nàng không có bao nhiêu tự tin, giọng nói cũng có vẻ vô lực. Đã nhiều năm như vậy mà nàng vẫn không biết mình đang theo đuổi cái gì.
Thấy hắn không nói gì, Lam Hi Hoà lại hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
“Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang đã sập, còn lại chín đại Thiên Khải Chi Trụ kia sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ mà thôi. Đến lúc đó, trách nhiệm của chúng ta sẽ là gì?” Thất Sinh đột nhiên nói ra một câu kinh người.
Lam Hi Hoà cau mày. Đây là chủ đề bị cấm đàm luận trong Thái Hư, nàng không ngờ tân nhân trước mặt lại lớn mật như thế. Nếu là lúc trước nàng sẽ ra lệnh đuổi khách, nhưng sau khi chuyện ở Đôn Tang phát sinh, nàng bỗng rất tò mò với đề tài này.
“Chuyện sớm muộn?” Lam Hi Hoà cố ý bày tỏ vẻ nghi ngờ.
Thất Sinh nói: “Kỳ thực trong lòng các vị điện chủ đều đã có đáp án, cần gì phải lừa mình dối người? Thiên Khải Chi Trụ vẫn luôn không ngừng biến chất, cho dù được đại địa lực lượng chữa trị thì cũng có hạn thôi.”
“Cho dù trước sau gì nó cũng sập thì chúng ta vẫn phải làm cho tốt bổn phận của mình.” Lam Hi Hoà nói.
“Thánh nữ nói rất đúng.” Thất Sinh cười đáp, “Thánh nữ các hạ đã từng đến bí ẩn chi địa chứ?”
“Đương nhiên đã từng.”
“Ta cũng thế. Bạch Đế bệ hạ từng đưa ta đi khắp thập đại Thiên Khải Chi Trụ.” Thất Sinh nói.
“Vậy thì có gì đáng để khoe khoang?” Lam Hi Hoà nhíu mày, nàng cảm thấy thanh niên trước mặt có vẻ nông cạn.
Thất Sinh cười nói: “Thánh nữ các hạ không cảm thấy bí ẩn chi địa quá mức hắc ám hay sao?”
“Hắc ám?”
Thất Sinh đứng nghiêm, ngữ khí bình tĩnh mà tự tin: “Đêm ở đó rất dài… dài đến một trăm ngàn năm. Ta nghĩ thái dương đã rất muốn được dâng lên từ nơi ấy.”
Lam Hi Hoà mở to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thất Sinh. Nàng trầm mặc một lát rồi hạ giọng nói: “Trước lúc đó… hắc ám vẫn sẽ là hắc ám!”
“Nếu trong hắc ám không có ngọn đuốc nào, vậy dùng đầu mình làm đuốc đi.”
Thất Sinh hiểu rất rõ mình đang nói cái gì, nhưng lại không rõ thái độ của đối phương. Ngôn ngữ là một loại nghệ thuật, người khác nhau nghe vào tai sẽ hiểu thành nghĩa khác nhau.
Lam y nữ hầu nghe không hiểu, chỉ mộng bức nhìn hai người. Trên gương mặt Thất Sinh, tấm mặt nạ đỏ như một ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực.
Thất Sinh khom người nói: “Ta nói đến thế thôi, bảo trọng.” Hắn ưu nhã xoay người rời đi.
Khi bóng dáng hắn đã biến mất ở chân trời, lam y nữ hầu mới thì thầm nói: “Người này bị bệnh thần kinh à? Nói linh tinh cái gì…”
“Không được vô lễ.” Lam Hi Hoà liếc nhìn nàng.
“Ngài còn chưa cho hắn đi mà hắn đã đi rồi, chẳng coi ai ra gì.” Lam y nữ hầu không vui nói.
“Với thân phận hiện tại của hắn thì có thể ngang hàng với ta. Hắn chủ động hạ mình đến lấy lòng đã là khó được.”
“Chủ nhân, không phải ngài vẫn luôn chán ghét người của Đồ Duy điện sao?” Lam y nữ hầu khó hiểu nói.
Lam Hi Hoà không trả lời nàng, đột nhiên nghĩ ra cái gì bỗng hỏi: “Câu nói cuối cùng của hắn là gì?”
“Hắn nói… bảo trọng.”
Không bao lâu sau, Thánh Điện thông báo cho thập điện biết hạt giống Thái Hư đã hiện thế, lệnh cho thập điện pháp người đi tới các địa điểm được chỉ định để lùng bắt mục tiêu. Thái Hư gọi kế hoạch này là ‘hành động truy bắt’.
Mà địa điểm đó chính là tịnh đế thanh liên.
Nửa tháng sau, trong Văn Hương Cốc.
Tâm tình Khâm Nguyên đã sắp sụp đổ. Hắn nhìn các vị đệ tử Ma Thiên Các, lẩm bẩm nói: “Các ngươi tự đi thông qua Mệnh Quan đi, đừng hỏi ta nữa.”
“Không phải ngươi đã nói là rất khó khăn sao? Ta sợ khu vực cực hạn này là hàng pha ke, không có hiệu quả.” Minh Thế Nhân nói.
Khâm Nguyên tức muốn thổ huyết nhưng vẫn cố nhịn xuống, “Trên người các ngươi đều đã có thánh nhân chi quang, có nghĩa là đã thành công tấn thăng thánh nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận