Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1741: Các chủ chỉ điểm

Năm ngày sau, trong một hạp cốc.
Đoàn người Ma Thiên Các dừng chân nghỉ ngơi. Nhan Chân Lạc kiểm kê lại số lượng tài nguyên thu hoạch được rồi bẩm báo:
“Các chủ, năm ngày nay chúng ta thu hoạch được 3 viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương, 15 viên Mệnh Cách Chi Tâm cao đẳng, 58 viên trung đẳng và 120 viên hạ đẳng cùng một số thiên tài địa bảo…”
Lục Châu gật đầu, thu hoạch không tệ.
“Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương hơi ít.”
Khổng Văn đứng gần đó cũng lên tiếng: “Chúng ta xuất phát từ Mê Vụ Sâm Lâm, vẫn luôn di chuyển ở rìa bên ngoài nên số lượng hung thú gặp phải không nhiều. Trừ khi tiến vào khu vực bên trong, nhưng nơi đó quá nguy hiểm.”
Suy cho cùng Lục Châu không chỉ có một người mà còn phải lo cho cả Ma Thiên Các, đi ở khu vực bên ngoài vẫn an toàn hơn nhiều.
“Có ai bị thương không?” Lục Châu hỏi.
“Chỉ là một số vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”
Lục Châu gật đầu, chắp tay đi tới khe nứt bên dưới hạp cốc, cảm giác khe nứt sâu không thấy đáy bèn cau mày nói: “Bí ẩn chi địa cũng có loại hạp cốc thế này?”
Khổng Văn cười đáp: “Đúng là rất ít gặp, hạp cốc này chỉ xuất hiện ở khu vực bên ngoài, đi sâu vào trong bí ẩn chi địa sẽ không thấy nữa. Tương truyền việc đại địa phân tách cũng bắt nguồn từ đây mà ra.”
“Đại địa phân tách?”
“Ban đầu đại địa vốn là một thể, không có cửu liên tồn tại. Về sau đại địa xuất hiện các loại khe nứt, từ từ phân tách thành cửu liên.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Bên dưới hạp cốc này là nước sao?”
“Việc này không ai biết được, có lẽ là thế.”
Lục Châu ném một khối đá xuống khe nứt, rất lâu sau đó cũng không truyền lại tiếng động nào.
“Nếu cửu liên hình thành bởi vì đại địa phân tách, vậy có phải khe nứt này đại biểu cho có một lục địa mới đang hình thành?” Lục Châu hỏi.
Khổng Văn giật mình, không ngờ Các chủ cũng giống như thất tiên sinh, thích nghiên cứu mấy chuyện kỳ bí này.
“Thứ cho thuộc hạ vô tri, mấy chuyện này nằm ngoài tầm nhận biết của ta.”
“Không sao… Nếu mà lão thất ở đây…” Lục Châu nói một nửa rồi im bặt, không nhắc tới nữa.
Dù là giữa trưa, bí ẩn chi địa vẫn ngập trong mê vụ không thấy ánh nắng.
“Thái Hư ở tít trên cao, ngăn trở nhân gian. Đây mới là nguyên nhân bí ẩn chi địa không thấy được ánh mặt trời.” Lục Châu thở dài nói.
“Tuy tu vi thuộc hạ không cao nhưng cũng có thể nhìn ra một việc. Thái Hư tuy cao cao tại thượng, nhưng rốt cuộc vẫn phải lấy nhân loại làm gốc. Chỉ là thọ mệnh chúng ta quá ngắn so với bọn hắn nên mới không nhận ra thôi.” Khổng Văn nói.
Lời này khiến Lục Ly chú ý, cũng tham gia thảo luận: “Cách nói này rất thú vị. Giống như tu hành giả chúng ta chẳng hạn, sẽ không ra tay với phàm nhân bởi vì bọn họ là căn nguyên của tu hành giới, là nguồn máu bổ sung cho chúng ta. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Thái Hư muốn duy trì cân bằng tại cửu liên.”
Khổng Văn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng Thái Hư cũng sẽ đi diệt trừ những nhân tố uy hiếp đến địa vị của bọn hắn, một đám người tự cho mình là đúng.”
Lục Ly nói: “Không đứng ở vị trí đó sẽ không hiểu được hành vi của bọn hắn. Nếu có một ngày ngươi ngồi xuống vị trí kia, có lẽ ngươi cũng sẽ làm như vậy.”
Lời này khiến Khổng Văn nghẹn họng, không thể phủ định. Từ xưa tới nay các vương triều đều không ngừng đi theo cùng một vết xe đổ.
“Chỉ hy vọng chúng ta sẽ không biến thành loại người mà mình chán ghét nhất.” Khổng Văn đáp.
Lục Châu ngồi bên cạnh gật đầu, không phát biểu ý kiến.
Lúc này, Hoa Vô Đạo từ xa đi tới, khom người nói: “Các chủ.”
“Có việc gì?”
“Mấy năm nay ta khổ tu Lục Hợp Đạo Ấn, cũng đã sử dụng Tứ Phương Cơ thuần thục, xem như là có chút thành tựu. Cho nên…” Hoa Vô Đạo ấp úng nói, “Ta muốn mời Các chủ chỉ điểm thêm một chút.”
Đám người nghe vậy lập tức nảy sinh hứng thú, tụ tập lại quan sát.
“Hoa trưởng lão, ông muốn bị ăn đòn sao? Chiêu co đầu rụt cổ của ông đúng là lợi hại, nhưng rơi vào tay Các chủ thì…” Phan Ly Thiên cười nói.
“Phan trưởng lão, ta đương nhiên hiểu rõ… Chỉ là nếu không phá thì không xây được, nếu không có cao thủ chỉ giáo, ta mãi mãi cũng không thể tịnh tiến.” Hoa Vô Đạo đáp.
Lãnh La chắp tay nói: “Dám khiêu chiến cường giả là tốt rồi.”
Đám người gật đầu, bọn hắn tự nhận mình không dũng cảm tới mức này. Thỉnh giáo Các chủ? Đúng là tìm đường chết.
Lục Châu gật đầu nói: “Tốt, để cho công bằng, lão phu sẽ ép tu vi xuống còn ba Mệnh Cách.”
Hoa Vô Đạo khom người nói: “Đa tạ Các chủ.”
Hoa Vô Đạo lui về sau, dưới chân xuất hiện hình bát quái, mười tự ấn lóng lánh kim quang theo thứ tự lượn vòng bay ra, Tứ Phương Cơ phi hành quanh người hắn.
Lục Châu chủ động tấn công, một chưởng Đại Vô Úy Ấn đánh tới.
Đám người đã quen nhìn thấy Lục Châu dùng một chưởng đập chết người khác, ai nấy đều run lên, theo bản năng lùi về sau một khoảng.
Trong lòng Hoa Vô Đạo cũng rất khẩn trương, dùng toàn lực ngăn cản chưởng ấn.
Oanh! Cương khí va chạm văng ra tứ tán, Hoa Vô Đạo lùi về sau ba bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Lục Châu khen ngợi: “Không tệ, lực phòng ngự đã gia tăng rất nhiều.”
“Đa tạ Các chủ khích lệ.”
Lục Châu lại đánh ra một chưởng thứ hai, Tuyệt Thánh Khí Trí.
Oanh! Cương khí tung hoành, đám người đồng thời gọi ra cương khí hộ thể ngăn ở phía trước.
Hai chân Hoa Vô Đạo lún sâu xuống đất, Lục Hợp Đạo Ấn chỉ xuất hiện một chút chấn động, không bị ảnh hưởng gì.
“Hoa trưởng lão, lợi hại nha…” Mạnh Trường Đông vỗ tay nói.
Lục Châu lơ lửng giữa không trung, lại lần nữa xuất chưởng. “Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn.”
Kim sắc chưởng ấn này còn nhanh hơn mấy chưởng ấn trước, Hoa Vô Đạo vừa mới thở dốc đã tiếp tục nâng tay chống đỡ.
Ầm! Lần này Lục Hợp Đạo Ấn bị đánh tan, Hoa Vô Đạo lăng không bay ngược ra sau.
Đám người cạm lời.
Các chủ thật là hiếu thắng nha, chưởng ấn vừa rồi không giống như là ba Mệnh Cách! Đám người không ngừng nghĩ bụng nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như trước.
Lục Châu đáp xuống nói: “Có biết ngươi thua ở chỗ nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận