Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 471

Phan Ly Thiên lắc đầu thở dài: “Lão hủ chưa phục hồi nguyên khí, không cách nào chữa trị vết thương trong cơ thể nàng. Từ độ sâu của vết thương cho thấy hẳn là nàng đã rất quyết tâm tìm đến cái chết.”
Không chắc có thể chết ngay, nhưng đảm bảo sẽ không sống được. Nàng thà rằng bị tra tấn thật lâu cũng chẳng muốn mở mắt ra nhìn thế giới này lần cuối cùng?
“Lão Phan, đừng doạ người mà. Thật sự không có biện pháp nào sao?” Phan Trọng hỏi.
“Lão hủ đâu phải loại người hay nói dối.” Phan Ly Thiên đáp.
Tiểu Diên Nhi kéo vạt áo Tư Vô Nhai, thấp giọng nói: “Thất sư huynh, đi cầu cứu sư phụ đi. Người chắc chắn sẽ có biện pháp cứu Vĩnh Ninh tỷ tỷ.”
Phan Ly Thiên thính tai nghe được, quay sang nói với Tiểu Diên Nhi: “Đừng nói là Các chủ đích thân tới đây, cho dù là cao thủ Phật môn bát diệp đến cũng không có cách nào cứu được nàng.”
“Chỉ giáo cho?”
Lúc này, Lãnh La cũng bước ra khỏi phòng. Không đợi Phan Ly Thiên trả lời, Lãnh La đã nói: “Phan trưởng lão và Hoa trưởng lão nói rất đúng.”
Đám người quay sang nhìn Lãnh La.
Vị này là người từng đứng đầu Hắc Bảng ba trăm năm trước, lời nói đương nhiên rất có trọng lượng.
Lãnh La nói tiếp: “Cương nhận trong người nha đầu này có hơi kỳ lạ, dường như đã bị hạ độc từ trước, độc dược hủ thực vào lục phủ ngũ tạng. Lúc bắt đầu rất khó phát hiện, đến khi đã bộc phát thì lại gần như không thể cứu chữa. Phật môn có ba loại phương pháp trị liệu: Từ Hàng Phổ Độ, Minh Kính Đài, Phật Quang Phổ Chiếu. Nhưng cả ba loại phương pháp trên đều không cứu nổi nha đầu này.”
Tư Vô Nhai đến trước mặt Lãnh La hỏi: “Không còn biện pháp khác sao?”
Lãnh La nhìn hắn. “Ngươi là thất đệ tử Ma Thiên Các, mưu trí hơn người. Người thông minh đương nhiên sẽ nghe hiểu lời bọn ta nói. Nếu không tin thì tự ngươi vào trong nhìn đi.”
Lãnh La đứng tránh sang một bên nhường đường cho hắn. Cả ba trưởng lão Lão Niên Các đều đã khẳng định là không cứu được, còn ai dám không tin.
Những người khác đành bất đắc dĩ lắc đầu. Mí mắt Tư Vô Nhai giật giật không ngừng.
Đệ tử Ma Thiên Các đều có hảo cảm với Vĩnh Ninh, há có thể cam tâm đứng nhìn nàng chết. Tiểu Diên Nhi lại nói lần nữa.
“Ta nói sư phụ có thể cứu được mà. Đi đi, huynh mau đi cầu sư phụ đi.”
Thấy Tiểu Diên Nhi cố chấp như thế, Hoa Vô Đạo cũng gật đầu. “Vẫn nên mời Các chủ đến đây xem thử. Tuy rằng hy vọng xa vời nhưng dẫu sao cũng nên thử một lần.”
“Có đạo lý.”
“Các chủ lão nhân gia người am hiểu Từ Hàng Phổ Độ của Phật môn, cho dù không cứu được cũng có thể giúp nàng ổn định vết thương một lúc.”
Phan Ly Thiên nói: “Các ngươi đó, còn ngại Các chủ chưa đủ việc để lo hay sao? Đừng làm phiền Các chủ thêm nữa.”
Dù sao tuổi tác Các chủ đã cao, dựa vào cái gì mà bảo Các chủ lãng phí nguyên khí để cứu một tiểu cô nương không quen biết chứ? Lỡ như không may đem cả mệnh của mình góp vào thì sao? Đối với người sắp đến đại nạn thọ mệnh, mỗi một tia nguyên khí đều cực kỳ trân quý.
Khi đám người đang không ngừng thảo luận, sau lưng chợt truyền đến một đạo âm thanh uy nghiêm.
“Cãi nhau như thế còn ra thể thống gì!”
Đám người quay đầu nhìn lại, thấy Lục Châu chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới, vẻ mặt nghiêm túc.
“Bái kiến Các chủ!”
“Bái kiến sư phụ!”
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
Lục Châu đi đến trước mặt mọi người, thấy Tư Vô Nhai cũng có mặt bèn nhíu mày hỏi: “Nam Các trọng địa sao có thể cho phản đồ đi vào?”
Tư Vô Nhai kinh sợ, lập tức quỳ rạp xuống đất. “Đồ nhi khẩn cầu sư phụ xuất thủ cứu người, đồ nhi nguyện nhận bất cứ trừng phạt nào.”
Tư Vô Nhai quỳ xuống khiến cả Nam Các rơi vào yên tĩnh. Chuyện của hắn người khác không thể nhúng tay vào, chỉ có thể đứng một bên nhìn xem.
Đoan Mộc Sinh từ xa đi tới, quỳ một gối xuống nói: “Sư phụ, là đồ nhi thả thất sư đệ ra. Vĩnh Ninh công chúa có thể xem là ân nhân của hắn, đồ nhi không nghĩ nhiều, chỉ muốn hắn có thể đến tiễn nàng lần cuối.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua đám người. Thấy vẻ chật vật của Tư Vô Nhai, trong lòng Lục Châu không khỏi kinh ngạc. Không ngờ Tư Vô Nhai lại bị mấy đề toán tra tấn thành dạng này.
Lục Châu nhìn về phía ba vị trưởng lão Lão Niên Các. “Tình hình thế nào rồi?”
Hoa Vô Đạo, Lãnh La và Phan Ly Thiên đều kể lại cho Lục Châu nghe chẩn bệnh của bọn họ. Hiểu được tình hình cơ bản, trong lòng Lục Châu cũng dễ tính toán hơn.
Hiện tại Lục Châu có hai tấm Tuyệt Địa Liệu Thương, hai tấm Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá… vấn đề này không lớn.
Chỉ là… lão phu không phải người dễ nói chuyện như vậy.
“Ngươi đang cầu xin lão phu?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai quỳ dưới đất nói: “Đồ nhi khẩn cầu sư phụ xuất thủ. Dù chỉ có một tia hy vọng cũng được, mong người cứu mạng nàng.”
“Cho lão phu lý do để cứu nàng.”
Câu nói này của Lục Châu không chỉ khiến Tư Vô Nhai sửng sốt mà còn làm những người khác khẽ giật mình.
Dựa vào quan hệ sư đồ, giúp ngươi giải quyết sự tình ở Lương Châu Thành đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, huống chi ngươi còn là kẻ phản bội sư môn! Nay lại dám tiếp tục nhờ lão phu xuất thủ… nếu lão phu không ra vẻ uy nghiêm thì gương mặt già này biết giấu vào đâu?
Tư Vô Nhai không ngốc, đương nhiên hiểu ý sư phụ. Cho sư phụ một lý do? Chẳng khác nào là tự vả vào mặt hắn.
Nhưng quả thật Lục Châu chẳng có lý do gì phải cứu Vĩnh Ninh công chúa.
Trầm tư một lát, Tư Vô Nhai nói: “Phải làm thế nào thì sư phụ mới bằng lòng cứu nàng?”
Lục Châu không trả lời câu hỏi của hắn mà bước vào phòng Vĩnh Ninh. Mọi người dạt ra nhường lối cho Lục Châu.
“Bây giờ nói thì còn hơi sớm. Ba vị trưởng lão đều bảo không thể cứu nổi, nếu thật là vậy thì ngươi có cầu xin lão phu cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Nói xong, Lục Châu đẩy cửa bước vào. Tư Vô Nhai vội vàng đứng lên, cung kính đi theo sau.
Những người khác đành đứng chờ bên ngoài.
- Lời tác giả kể lể: Mới đụng xe với người ta, ta đi xe đạp, người ta đi BMW, xem ra sắp mất mấy vạn đồng rồi, thiệt là xui xẻo mà.
- Lời dịch giả cảm thán: Tác giả là nhân viên làm ngoài công trường, nhà không có tiền phải đi xe đạp đi làm, vậy mà mỗi tối về còn viết được 3 đến 4 chương, mình nể phục thiệt sự! Trong khi truyện mình viết cả tháng không rặn được 1 chương… úp mặt vô tường khóc rấm rứt. Hết lời 2 con hàng này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận