Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2048: Vị thần duy nhất trên thế gian

Bốn tên thuộc hạ thấy thế, lập tức tấn công Lục Châu. “La đội trưởng, đi mau!!”
Bọn hắn biết rõ trước mặt Chí Tôn mình sẽ không có cơ hội chạy trốn, nhưng La Tu thì có hy vọng, cho nên bọn hắn lựa chọn đồng quy vu tận với đối phương.
Lục Châu đứng yên tại chỗ, hờ hững nói: “Phật Tổ kim thân.”
Ông !
Tòa pháp thân phật tổ xuất hiện bao bọc lấy Lục Châu như khoác lên một tầng kim quang, mặc cho bốn người điên cuồng đánh tới.
Lục Châu không để ý tới bốn người mà nhìn xuống huyết liên bên dưới.
Lúc này huyết liên đã sáng dần lên, La Tu ngẩng đầu nhìn về phía đồng bọn vây công kim thân, nhưng màn kế tiếp đã phá hủy tam quan của hắn…
Ông !
Bên cạnh Phật Tổ kim thân đột nhiên xuất hiện một tòa pháp thân khác. Tòa pháp thân này đứng trên liên hoa tứ diệp, từ trên xuống dưới được lam sắc điện hồ bao phủ, tay pháp thân cầm Vị Danh Kiếm chém xuống.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Tốc độ pháp thân nhanh vô cùng, ra tay cực kỳ lưu loát tàn nhẫn. Mỗi kiếm chém bay một đầu người.
Đồng thời mười bốn mảnh liên diệp theo thứ tự đánh vào Tinh Bàn của bốn người. Tinh Bàn vỡ tan thành từng mảnh, cả bốn người tan thành mây khói.
Hai tòa pháp thân được thu hồi, bầu trời trở nên tĩnh lặng như thể chưa từng phát sinh chiến đấu.
Lục Châu vẫn hờ hững nhìn xuống La Tu. La Tu trừng to mắt, bờ môi khẽ run: “Đó… đó là cái gì?”
Lục Châu không trả lời, vung ra một trảo. Trấn Thiên Xử từ trong ngực áo La Tu bay vọt ra.
“Không!”
La Tu phóng lên muốn đoạt lại Trấn Thiên Xử, nhưng trong khoảnh khắc Lục Châu đã xuất hiện trước mặt hắn, đạm mạc nói:
“Không biết tự lượng sức mình.”
Ầm! Lại một chưởng tung bay, La Tu rơi thẳng xuống đất.
Lục Châu cất kỹ Trấn Thiên Xử, mà La Tu nằm dưới đất thì không ngừng thổ huyết. Hắn run rẩy nhìn lên bầu trời, trái tim co thắt lại. Từ bao giờ mà Hi Hòa điện lại có một vị cường giả mạnh mẽ như thế?!
Lục Châu đạp không hành tẩu, hạ thấp độ cao đi tới trước mặt La Tu, ánh mắt rơi vào huyết liên trên mặt đất. “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế.”
Tay phải nhấc lên, Vị Danh Kiếm xuất hiện.
La Tu hoảng hốt nói: “Tiền, tiền bối… có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”
“Từ khi ngươi lấy đi Ma Thần họa quyển, tử vong đã là kết cục của ngươi.” Lục Châu đáp.
“Ta… ta…”
Mặt La Tu xám như tro tàn, hắn rất muốn cãi lại nhưng không có lời nào để nói.
Đúng lúc này !
Từ phía chân núi truyền đến thanh âm nhàn nhạt: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”
Lục Châu quay người nhìn sang.
La Tu thấy thế, vui mừng quá đỗi: “Đỗ chưởng giáo, cứu ta!!”
Một nam tử trung niên mặc trường bào màu đỏ đen, dáng người cao lớn khôi ngô xuất hiện trước mặt Lục Châu trăm mét. Khí tức trên người hắn bàng bạc như nước, thần bí khó lường.
Sau lưng hắn có bốn tên thuộc hạ mặc trường bào xám cung kính đứng.
Lục Châu có thể cảm giác được người này là cao thủ. Vô Thần Luận Giáo Hội có thể tồn tại cho đến ngày nay tuyệt đối không phải bởi vì bọn hắn giỏi ẩn nấp, mà là vì… giáo hội này ngọa hổ tàng long.
Lục Châu hỏi: “Ngươi cũng là người trong Vô Thần Luận Giáo Hội?”
Đỗ chưởng giáo gật đầu nói: “Các hạ là Chí Tôn, cần gì phải tính toán với một tên đại đạo thánh? Chẳng bằng nể mặt ta một chút, chuyện hôm nay dừng lại ở đây, các hạ thấy thế nào?”
“Vì sao lão phu phải nể mặt ngươi?”
Đỗ chưởng giáo không vui cũng không giận, thản nhiên nói: “Vô Thần Luận Giáo Hội luôn tôn thờ chúng sinh bình đẳng, không ai đặc biệt hơn ai. Chúng ta không tin vào thần, cũng sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu. Nếu hắn có làm gì sai, ta xin thay hắn bồi tội với các hạ.”
Lục Châu nói: “Giáo hội các ngươi có tôn chỉ gì cũng không liên quan đến lão phu.”
Đỗ chưởng giáo cảm thấy người trước mặt đúng là khó chơi, nói cái gì cũng không muốn nghe, vừa ngoan cố vừa cứng nhắc.
Hắn bèn kiên nhẫn nói tiếp: “La Tu là thành viên hạch tâm của Vô Thần Luận Giáo Hội, mấy năm nay lập được vô số công lao trong giáo hội. Ma Thần họa quyển trong tay ngươi cũng là do hắn tìm được manh mối.”
“Vô Thần Luận Giáo Hội đã không còn là giáo hội năm xưa. Trải qua trăm ngàn năm, chúng ta truy theo dấu chân Ma Thần, bồi dưỡng ra không ít cao thủ. Thái Hư ngày càng sa sút, hiện tại bây giờ Vô Thần Luận Giáo Hội có lực lượng không thua kém gì một trong thập điện.”
Đại ý chính là, Vô Thần Luận Giáo Hội không có nhỏ yếu như ngươi tưởng, hắn hy vọng Lục Châu cảm thấy kiêng kỵ.
Lục Châu không mấy quan tâm việc này mà hỏi: “Nghe nói Vô Thần Luận Giáo Hội không thờ phụng thần?”
“Đúng vậy.” Đỗ chưởng giáo mỉm cười đáp, “Ta biết đây là cấm kỵ của Thái Hư, nhưng Vô Thần Luận Giáo Hội không thờ phụng thần, mà là… Ma Thần.”
“Hả?”
Thờ phụng Ma Thần là ý gì?
“Một đời Ma Thần lưu lại quá nhiều tài phú quý giá khiến thế nhân điên cuồng. Thái Hư phỉ nhổ hắn, nhưng chúng ta lại xem hắn là thần, là vị Thần duy nhất trên thế gian! Ma Thần vẫn lạc, thế gian này không còn Thần nữa.”
Từ trước tới nay Lục Châu không cho rằng mình là Ma Thần. Từ khi có được chí bảo của Ma Thần và hiểu được quá khứ trước đây, Lục Châu chỉ muốn dùng thân phận Ma Thần để quay về Thái Hư, giải khai các bí ẩn.
Chỉ là không ngờ Vô Thần Luận Giáo Hội lại thờ phụng Ma Thần. Vậy thì dễ làm rồi.
Lục Châu nhìn chằm chằm Đỗ chưởng giáo. “Vô Thần Luận Giáo Hội thờ phụng Ma Thần, không sợ Thánh Điện truy cứu?”
Đỗ chưởng giáo cười đáp: “Dù sao các hạ cũng là Chí Tôn, có một số đạo lý không cần ta nói thẳng tuột ra. Ma Thần vẫn lạc, Thánh Điện vui vẻ kê cao gối ngủ. Sự tồn tại của Vô Thần Luận Giáo Hội còn có thể phụ trợ Thánh Điện trở nên vĩ đại nữa là.”
Hắn thở dài một tiếng, nhìn về tầng mây trên cao, cảm khái nói: “Minh Tâm Đại Đế là người am hiểu khống chế vạn vật trên đời nhất đó.”
Trong ký ức Ma Thần mà Lục Châu có được không hề có tin tức gì về Minh Tâm Đại Đế. Lục Châu không nói tiếp đề tài này mà trầm giọng hỏi:
“Ngươi có biết lão phu là ai không?”
Đỗ chưởng giáo cẩn thận dò xét Lục Châu rồi lắc đầu nói: “Nhân tài trong Thái Hư xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không ngờ lại có thêm một vị cao thủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận