Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 407: Bàn cờ này chính là thiên địa

Lục Châu nói: “Ngươi có từng nghĩ tới, xung kích cửu diệp vốn cần phải tổn hao thọ mệnh không?”
Vân Thiên La nhướng mày, hai mắt toả sáng, sống lưng thẳng lên.
“Cơ huynh đã thử rồi?”
Vân Thiên La vẫn luôn một mình tìm kiếm phương pháp, mờ mịt lại không có người giao lưu trao đổi. Nếu hỏi trong Đại Viêm thiên hạ này ai là người có tư cách xung kích lên cửu diệp nhất thì đó chính là Cơ Thiên Đạo.
Vân Thiên La đột nhiên rất muốn biết vị Cơ lão ma trước mắt đã có tâm đắc và trải nghiệm gì.
Lục Châu bình tĩnh nói: “Đã thử.”
“Thọ mệnh tiêu hao rất nhanh, có lẽ… chỉ ngày mai thôi bản toạ sẽ nhập thổ vi an, hoá thành một nắm tro tàn cũng chưa biết chừng.” Lục Châu tự giễu nói.
Trong lòng Lãnh La và Phan Ly Thiên vô cùng kinh ngạc.
Dường như bọn họ đang nhìn thấy hai vị lão giả muốn mở ra cánh cửa bước vào cửu diệp, mà cuộc đối thoại này đã đẩy cánh cửa đó hé ra, thật sự hé ra chứ không phải chỉ là lý luận suông như trước đây.
Cho dù bên trong vẫn là một mảnh hắc ám…
Vân Thiên La giật mình rồi thở dài: “Hầy… Cơ huynh chớ có buồn rầu, lão phu cũng có thể đi theo sau huynh bất cứ lúc nào.”
Lục Châu vuốt râu gật gù, vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn.
“Chuẩn bị kỹ chưa?”
“Chuẩn bị kỹ cái gì?”
“Đương nhiên là tử vong…” Lục Châu bình tĩnh nói.
Vân Thiên La ngước đôi mắt thâm thuý lên nhìn Lục Châu, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, bèn nói: “Cơ huynh chưa chuẩn bị xong?”
Đều là người đã bước một chân vào quan tài còn xách mé nhau, có phải là không được thích hợp cho lắm?
Nhưng nghĩ lại, bọn họ chính là loại người như vậy mới có thể giao lưu được với nhau.
Lục Châu lắc đầu không nói.
Vân Thiên La cười khẽ một tiếng, nụ cười có vẻ bất đắc dĩ và ngột ngạt.
Hắn rất muốn nói, đại nạn của huynh đến trước ta đó… Nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng.
“Cơ huynh giá lâm không phải chỉ để tâm sự đấy chứ?” Vân Thiên La hỏi.
Lục Châu gật đầu:
“Thật không dám giấu giếm, bản toạ tới đây gặp ngươi là để hỏi về những cảm ngộ và tâm đắc của ngươi khi xung kích cửu diệp.”
Ánh mắt Vân Thiên La nhìn Lục Châu đầy phức tạp, không rõ tại sao Lục Châu lại hỏi như thế, bởi vì xét về tâm đắc thì hắn tự cảm thấy mình kém xa Cơ Thiên Đạo.
Thế gian này ai không biết phong thái của Các chủ Ma Thiên Các, nhưng lại chẳng có mấy người biết được Cơ Thiên Đạo đã đứng trên ngưỡng cửa cửu diệp từ lâu.
Vân Thiên La tán thán nói: “Nếu không phải vì chân lý có giới hạn, lão phu tin tưởng Cơ huynh chính là cửu diệp mạnh nhất.”
“Chưa hẳn.” Lục Châu đáp.
“Xin chỉ giáo cho?”
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Dù là ai cũng không thể cam đoan mình là người mạnh nhất, biết đâu lại có cường giả ẩn thế không ra mặt.”
Lục Châu nhẹ nhàng nói. “Huống hồ, ai quy định chân lý thì không thể phá vỡ?”
Vân Thiên La sửng sốt. Gương mặt già nua của Lục Châu nở nụ cười ôn hoà.
“Nghe một lời của Cơ huynh còn hơn đọc sách mười năm. Thụ giáo.”
Vân Thiên La vung tay lên. Bình chướng do Lãnh La tạo ra đột nhiên tiêu tán.
Hắn quay đầu nói với đám đệ tử La Tông: “Mang bàn cờ của lão phu tới.”
Chưởng môn La Tông Phong Nhất Chỉ khom người đáp: “Vâng.”
Không bao lâu sau, một bộ cờ tinh xảo được mang tới. Phong Nhất Chỉ cung kính đặt bàn cờ lên bàn đá rồi lui ra đứng sau lưng Vân Thiên La.
Vân Thiên La nói: “Cơ huynh, tu vi có hạn, chúng ta tranh cao thấp bằng ván cờ này đi.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn bàn cờ.
Trong ký ức Lục Châu, kỳ nghệ của Cơ Thiên Đạo thối không ngửi được. Kiếp trước Lục Châu cũng chỉ biết về cờ vây chứ không hề biết đánh.
Làm sao mà tranh cao thấp với người ta?
Lục Châu dò xét bàn cờ, hình như nó có điểm khác biệt so với các loại bàn cờ thông thường. Ngoại trừ mười chín đường ngang và mười chín đường dọc ra thì trên bàn cờ còn khắc chi chít trận văn nhàn nhạt.
“Xem ra tu vi của ngươi đã hạ xuống không ít.” Lục Châu nói.
Trước khi đại nạn tới, tu vi thụt lùi là chuyện rất hiển nhiên. Nếu muốn tranh cao thấp với Lục Châu về mặt tu vi thì không có khả năng thắng nổi.
Vân Thiên La gật đầu nói: “Lão phu vốn cho rằng Cơ huynh cũng giống mình… không ngờ Cơ huynh khiến người ta kinh ngạc quá sức tưởng tượng.”
Bọn họ không phải người ngu, đều là lão nhân tinh sống gần ngàn năm. Vân Thiên La sao có thể không nhìn ra Lục Châu hiện tại đầy sức sống.
Có đủ kinh nghiệm, kiến thức và lịch duyệt thì sẽ có đủ sự nhạy bén và khả năng quan sát.
“Mời.” Vân Thiên La cầm một quân cờ đen lên.
“Không đánh theo thứ tự cờ trắng cờ đen sao?” Lục Châu liếc nhìn quân cờ trong tay hắn.
“Cơ huynh lớn tuổi hơn ta, chắc không để ý mấy chuyện này.”
Vừa nói chuyện hắn vừa đặt quân cờ xuống góc trên bên trái bàn cờ.
Toàn bộ trận văn trên bàn cờ rốt cuộc đã được kích hoạt. Lục Châu cũng hiểu, trong bàn cờ này… có càn khôn.
Năng lượng không ngừng lưu động trên bàn cờ, cũng chính lúc đó, Lục Châu đặt một quân cờ trắng vào góc dưới bên phải.
Cạch!
Hai quân cờ đối lập, thánh địa đột nhiên phát sáng.
Đệ tử Tam tông hốt hoảng lui lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn biến hoá xung quanh.
“Hay.” Vân Thiên La không khỏi tán thưởng rồi hạ thêm một quân cờ.
Cương khí hiện ra!
Một chiêu này tạo ra chi chít kiếm cương lượn vòng trên bầu trời thánh địa.
Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh, trong lòng rốt cuộc cũng đã hiểu, bàn cờ này chính là mấu chốt để kích hoạt bình chướng và trận pháp.
Không cần kỳ nghệ cao siêu, chỉ cần hiểu cách phá trận pháp là đủ.
Ánh mắt Lục Châu nhìn vào trận văn trên bàn cờ, không còn chú ý tới những đường ngang dọc trên đó nữa.
Cương khí quanh quẩn trên trận văn, phàm là những nơi sáng lên thì kiếm cương sẽ xuất hiện trên bầu trời thánh địa ở những vị trí tương tự.
“Bàn cờ này chính là thiên địa.” Lục Châu hạ cờ.
Cạch!
Mấy đạo kiếm cương trên bầu trời bị đập tan như thể vừa có một bàn tay khổng lồ phất tới.
Vân Thiên La lại hạ cờ lần nữa.
Trận văn phóng ra quang mang, mấy đạo kiếm cương chỉnh chỉnh tề tề bay về phía Lục Châu.
“Lui ra sau.”
Lãnh La, Phan Ly Thiên và Tiểu Diên Nhi lập tức lùi đến biên giới thánh địa.
Chưởng môn La Tông Phong Nhất Chỉ nhảy ra ngoài, đứng cùng đám đệ tử trưởng lão.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn kiếm cương đầy trời.
Phanh phanh phanh!
Khi Lục Châu hạ cờ, trên thánh địa lại càng bộc phát ra nhiều kiếm cương hơn. Kiếm cương hai bên tranh đấu với nhau.
Không biết qua bao lâu, đám kiếm cương đột nhiên tiêu tán giữa thiên địa.
Vân Thiên La mở bừng đôi mắt đục ngầu, ngẩng đầu nhìn Lục Châu đầy kinh ngạc. “Hả?”
Lục Châu lúc này đang dùng hai ngón tay kẹp lấy một quân cờ, tập trung tinh thần xem trận văn trên bàn cờ.
Vân Thiên La chỉ cảm thấy khí tích tụ trong lồng ngực đột nhiên tiêu tán, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng trách, chẳng trách…”
“Ngươi có ý gì?” Lục Châu không ngẩng đầu hỏi.
“Vô chiêu thắng hữu chiêu, vô kỳ thắng hữu kỳ. Cơ huynh có thể không bị bàn cờ ngang dọc ảnh hưởng, ta rất bội phục.” Vân Thiên La nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận