Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 544

Vu Chính Hải hài lòng gật đầu.
Không uổng công thưởng cho ngươi. Người biết nói chuyện thì nên nói nhiều một chút.
“Chín vị tiên sinh đều kinh tài tuyệt thế như vậy, có thể hiểu được vị tổ sư gia Ma Thiên Các kia truyền kỳ tới mức nào.”
Thẩm Lương Thọ khen thần tượng xong chợt nghĩ, không thể cứ nâng lên mãi, cũng phải hạ xuống một chút để nịnh nọt Lục tiền bối.
Nói chuyện là một loại nghệ thuật. Nói hay thì đi lên đỉnh phong nhân sinh, mà nói dở thì xuống thẳng địa ngục.
Thẩm Lương Thọ tiếp tục nói:
“Đương nhiên Lục tiền bối cũng là anh hào cửu diệp. Nay tu hành giới đã bước vào thời đại trảm kim liên, ai nấy đều truy cầu cửu diệp, các đại tông môn thì toàn lực tu hành. Người có thể bước vào cửu diệp sớm hơn những người khác, đương nhiên là nhân vật hạng nhất trong tu hành giới. Huống chi Lục tiền bối lại hành xử khiêm tốn, không quá rêu rao. Về điểm này thì Cơ lão tiền bối còn cần phải học tập ngài.”
Vu Chính Hải cũng nói hùa theo: “Gia sư đúng là hơi rêu rao một chút, khiến chư vị chê cười rồi.”
Lục Châu nhíu mày, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao ngoại giới đều đổ hết tội lỗi của đám nghiệt đồ này lên đầu mình, lại còn đẩy Lục Châu lên vị trí số một trên Hắc Bảng.
Hoàng Thời Tiết thấy cơ hội lôi kéo đối phương đã đến, bèn nói:
“Ta và Vu giáo chủ có quan hệ rất tốt, vốn đang muốn trợ giúp Vu giáo chủ đánh hạ Kinh Châu, nếu được Lục tiền bối ra tay tương trợ… Bồng Lai Môn nguyện làm thuộc hạ để Lục tiền bối tuỳ ý điều động.”
Lục Châu không trả lời bọn hắn mà quay đầu nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Còn ngươi?”
Tư Vô Nhai vẫn luôn giữ im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lục Châu để Tư Vô Nhai rời khỏi Ma Thiên Các là vì muốn nhìn xem hắn sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Nay xem ra Tư Vô Nhai đã có quyết định.
Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Lục tiền bối đã chịu đến chỗ này hẳn là có yêu cầu. Mời ngài nói ra điều kiện của mình.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía Lục Châu.
Đúng vậy, bọn hắn đã quên mất chuyện này. Cửu diệp ra tay, đừng nói là đánh hạ Kinh Châu, muốn đánh hạ Thần Đô cũng có hy vọng.
Người như vậy rốt cuộc sẽ yêu cầu điều gì đây?
Trong lòng Vu Chính Hải có chút căng thẳng nhìn vị lão nhân trước mặt.
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu muốn toàn bộ thiên hạ.”
Đám người cả kinh. Toàn bộ đại điện rơi vào tĩnh mịch.
Vu Chính Hải trầm mặc thật lâu rồi mới lên tiếng: “Lục tiền bối, ngài đang nói đùa ta sao?”
Hắn mất nhiều thời gian đánh hạ giang sơn này như vậy, mục đích cũng là toàn bộ thiên hạ. Lời này của Lục cửu diệp chứng tỏ người đến không thiện.
“Khẩu vị của lão phu vẫn luôn như thế.” Lục Châu đáp.
“Lục tiền bối, tu vi ngài cao thâm, gia sư…”
Hai chữ ‘gia sư’ vừa thốt ra, Lục Châu đột nhiên đặt tay xuống bàn.
Roạt !
Chiếc bàn lập tức biến thành bột mịn.
Đám người giật nảy mình, ai nấy đều lùi ra sau.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy nhìn Vu Chính Hải. “Ngươi mà cũng xứng nhắc tới sư phụ mình?”
Vu Chính Hải nhíu mày nói: “Lục tiền bối sao lại nói như vậy?”
Đám người xung quanh khe khẽ lùi ra sau, dường như đã cảm nhận được bầu không khí bất thường.
Bích Ngọc Đao nằm trên bàn bỗng phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng.
Sắc mặt Hoa Trọng Dương đại biến, người là do hắn mang đến, Giáo chủ chỉ là bát diệp, sao có thể thắng nổi cửu diệp?
“Lục tiền bối xin bớt giận!” Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống.
Lục Châu không để ý đến hắn, vẫn nhìn chằm chằm Vu Chính Hải, ngữ khí nhẹ nhàng trầm thấp nhưng lại rất có uy lực:
“Ngươi muốn có được toàn bộ thiên hạ, lão phu cũng muốn. Chẳng lẽ ngươi không bỏ được?”
Vu Chính Hải sao có thể đem tâm huyết bao nhiêu năm của mình dâng lên cho người khác.
Tư Vô Nhai trầm giọng nói: “Lục tiền bối… ngài muốn đối địch với Ma Thiên Các?”
Các đệ tử U Minh Giáo trong đại điện lần lượt rút đao.
Bờ môi Thẩm Lương Thọ run rẩy. “Lục tiền bối, xin hãy nghĩ lại!”
Khắp thiên hạ này ai dám có can đảm đối địch với Ma Thiên Các?
Lục Châu nói: “Phải thì thế nào?”
Lời vừa dứt, Bích Ngọc Đao đột nhiên bay vào lòng bàn tay Vu Chính Hải với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Hoàng Thời Tiết ngây ngẩn cả người. Lập trường của hắn đương nhiên là đứng về phía U Minh Giáo, nhưng thật không ngờ vị cửu diệp này lại nguyện ý đối địch với Ma Thiên Các.
Chuyện này… hắn phải lựa chọn thế nào đây?
“Thời Tiết huynh, chuyện này không liên quan đến huynh, nếu sợ hãi thì hãy rời đi.” Vu Chính Hải không thích loại người thiếu quả quyết và không có lập trường.
Hoàng Thời Tiết đành thở dài nói: “Thôi được rồi… ta đã lựa chọn, sao có thể bỏ dở nửa chừng. Bồng Lai đảo đương nhiên đứng về phía U Minh Giáo!”
“Tốt! Có câu này của Thời Tiết huynh là đủ.” Bích Ngọc Đao trong tay Vu Chính Hải lập loè kim quang.
Bầu không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng Tư Vô Nhai cau mày nói: “Gia sư Cơ Thiên Đạo đang trên đường tới!”
Đây là chiêu mạnh nhất hắn có thể nghĩ ra để đối phó với Lục cửu diệp.
Đáng tiếc là Lục Châu vẫn không thèm nhúc nhích. “Người thanh niên… ngươi vẫn còn quá non.”
Đúng lúc này, Bích Ngọc Đao trong tay Vu Chính Hải đột nhiên quang mang đại thịnh, đánh thẳng về phía Lục Châu.
Lục Châu nhẹ nhàng nâng tay kẹp lấy mũi đao, ngón trỏ và ngón giữa hiện ra quang mang màu xanh lam.
Ầm, đao cương tiêu tán! Bích Ngọc Đao rơi vào tay Lục Châu.
Tràng diện cực kỳ yên tĩnh.
Cửu diệp… mạnh quá sức tưởng tượng. Mạnh đến mức làm cho người ta giận sôi gan.
Dùng tay không kẹp lại vũ khí thiên giai mà chẳng hư hao lấy một cọng tóc, hết sức nhẹ nhàng nước chảy mây trôi.
Chiêu này khiến tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cửu diệp mà nổi giận, đám bọn họ đều phải chôn cùng.
Vu Chính Hải là bát diệp đỉnh phong đại viên mãn, tuy chiêu vừa rồi không phải chiêu mạnh nhất của hắn nhưng người khác không có khả năng dùng tay không đón đỡ.
Hắn nuốt nước miếng.
“Kẻ nào dám động, lão phu đồ sát cả nhà hắn!” Đạo sóng âm truyền đi khắp đại điện.
Lời này là đang nói cho các đệ tử U Minh Giáo nghe, đồng thời cũng nói cho Hoàng Thời Tiết nghe.
Đám người đang giương cung bạt kiếm đều bị kiềm chế lại. Cho dù có huyết tính lớn cỡ nào cũng bị lời nói này đè lại.
“Ngoại trừ Vu Chính Hải, những người khác… cút ra ngoài.” Lục Châu trầm giọng nói.
Hoàng Thời Tiết chưa từng cảm thấy bị áp bách đến mức này. Cho dù là cường giả bát diệp ở vị trí cao như hắn, lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu.
Tất cả mọi người trong đại điện đều thất thần. Thấy vậy, Lục Châu lại nói thêm một câu: “Nếu muốn chết thì cứ ở lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận