Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 505

Lãnh La cả kinh. Vấn đề là, làm sao có thể chắc chắn mình sống sót sau khi trảm kim liên?
“Xin Các chủ chỉ giáo.” Lãnh La khom người, thái độ vô cùng thành khẩn.
Trong bất kỳ tông môn nào, việc thỉnh giáo công pháp tiến giai hoặc bí pháp như Lãnh La đang làm đều là chuyện cấm kỵ. Huống chi đây còn là bí pháp tấn thăng cửu diệp người người ao ước.
Lãnh La cũng hiểu đạo lý này, nên hắn rất cẩn thận thỉnh giáo. “Lãnh mỗ tuyệt không sinh tham niệm. Nếu Các chủ không tiện nói ra thì Lãnh mỗ sẽ không nhắc tới nữa.”
Lục Châu thản nhiên nói:
“Chuyện này có gì mà ngại? Trảm kim liên chỉ mới bắt đầu mà thôi… Tin rằng không bao lâu sau tu hành giới sẽ đưa ra phương pháp hoàn thiện hơn.”
Hai người nghe vậy đều cảm thấy yên tâm hơn. Minh Thế Nhân nói: “Vậy đồ nhi trảm kim liên luôn từ bây giờ, kẻo đợi tới bát diệp mới trảm thì lại thiệt thòi lớn.”
Bát diệp trảm kim liên xong lại phải khai diệp từ đầu, vậy hắn tứ diệp trảm kim liên rồi khai diệp cũng chẳng khác gì. Tội gì phải tu hành lên trên làm chi?
Lục Châu lắc đầu giải thích.
“Chưa chắc. Tu hành giả bát diệp đều có tu vi, kỹ xảo, kinh nghiệm và tâm đắc tu hành cao siêu vượt xa người khác, tốc độ khai diệp lại sẽ rất nhanh.”
Đây chỉ mới nói tới các loại kinh nghiệm tích luỹ được, có khi sau khi khai diệp lại sẽ mạnh hơn hẳn lúc xưa cũng không chừng.
“Lãnh La thụ giáo.”
[Ting ! chỉ dạy Minh Thế Nhân, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
Nghe thấy tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu không hề bất ngờ. Hắn cố ý chỉ bảo cho Lão Niên Các là vì đặt nền móng cho mai sau, dù sao bản thân Lục Châu cũng chỉ mới là Nguyên Thần cảnh nhất diệp.
Hiện nay thời đại trảm kim liên đã mở ra, tu hành giới tất nhiên sẽ xảy ra ba động không ngừng, bên cạnh đó còn có đám dị tộc nhìn chằm chằm, Ma Thiên Các nhất định phải có đầy đủ thực lực mới được.
Trên thực tế Lục Châu còn có phương pháp thứ ba, đó chính là tấn thăng cửu diệp một cách bình thường, nhưng cách này lại tiêu hao quá nhiều tuổi thọ, không thích hợp với người Ma Thiên Các, thế nên không cần phải giải thích với bọn họ làm gì.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tản đi.”
“Lãnh mỗ cáo lui.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi hai người rời đi, Lục Châu trở về phòng tiếp tục tham ngộ Thiên thư. Không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, hắn chỉ có thể dựa dẫm vào Thiên thư mà thôi.
Trước khi lĩnh hội, Lục Châu nhìn lại điểm công đức còn thừa: 2.300 điểm.
Để lại làm cái gì? Chỉ tổ ngứa mắt!
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 20 điểm may mắn, thu hoạch được 5 Thẻ Nguỵ Trang.].
[Thẻ Nguỵ Trang: khi sử dụng thẻ này có thể nguỵ trang pháp thân hiện tại thành cửu diệp, duy trì liên tục trong 10 giây.].
Một loại thẻ mới xuất hiện khiến Lục Châu khá bất ngờ. Có điều Thẻ Nguỵ Trang này chẳng có ý nghĩa thực tế gì cả, đây là bảo lão phu đi trang bức sao?
“Thôi kệ, có còn hơn không.”
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, ban thưởng 10 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Vận khí không tệ nha, chẳng lẽ nhờ vừa đột phá lên Nguyên Thần cảnh nên đổi vận rồi?
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.].
Lục Châu tiếp tục rút thưởng. Toàn bộ điểm công đức bị hắn dùng sạch nhưng chẳng trúng thêm được gì, điểm may mắn nhanh chóng đã lên tới 44 điểm.
Điểm công đức vốn không nhiều, có dùng hết cũng không thấy tiếc nuối.
Rút thưởng xong, Lục Châu mở cột đạo cụ ra xem. Quả nhiên các loại thẻ đều đã lên giá thêm 500 điểm công đức mỗi loại, điều này nằm trong dự liệu của hắn.
Ấy thế mà Lục Châu nhìn thấy Thương thành bán Thẻ Nguỵ Trang với giá 10.000 điểm công đức.
Đúng là đồ vớ vẩn.
Hệ thống muốn tiền đến điên rồi, thẻ Một Kích Chí Mạng chỉ có 4.000 điểm công đức, ai lại sẽ tiêu tốn 10.000 điểm công đức để mua Thẻ Nguỵ Trang đi lừa gạt người khác? Trừ phi đầu óc bị úng nước!
Lục Châu lại nhìn về phía cột pháp thân.
Thiên Giới Bà Sa: 500.000 điểm công đức. Chú thích, pháp thân này cũng có thể đạt được thông qua việc tu hành.
Kim liên khai diệp: 50.000 điểm công đức. Chú thích, giới hạn từ cảnh giới bát diệp trở xuống. Có thể thông qua việc tu hành để khai diệp.
Ta nhịn. Không thể nổi giận.
Lục Châu hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Làm Cơ Thiên Đạo đã lâu, theo thời gian trôi đi, Lục Châu càng ngày càng cảm thấy mình bị ký ức của Cơ Thiên Đạo ảnh hưởng, ngày càng dung nhập vào thân phận này.
Giá tiền này thì không mua nổi rồi. Chỉ còn cách tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Sáng hôm sau.
Lục Châu như thường lệ ra khỏi phòng tập thể dục.
“Sư phụ, sư phụ, sư phụ…” Tiểu Diên Nhi vừa chạy tới vừa gọi.
Lục Châu nhíu mày nói: “Ngươi cho rằng vi sư bị điếc hay sao?”
“Ách… đồ nhi không dám.” Tiểu Diên Nhi cúi thấp đầu, có vẻ trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Chuyện gì?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
“Thất sư huynh cầu kiến… Huynh ấy nói có rất nhiều lời muốn nói với sư phụ.” Tiểu Diên Nhi vội đáp.
Nghiệt đồ đúng là nghiệt đồ. Ăn nhiều cực khổ như vậy mới chịu kể ra hết sự tình.
Người càng thông minh thì càng tự phụ. Muốn người thông minh tin phục mình thì phải hung hăng đánh bại hắn ở lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất. Lục Châu rõ ràng đã làm được điều này.
Lão phu thật muốn xem xem hắn có thể nói được chuyện gì.
“Mang nó tới đây.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi xoay người đi tới động diện bích.
Không bao lâu sau, Tiểu Diên Nhi đã đưa Tư Vô Nhai tới Đông Các.
Thấy sư phụ đứng trên bậc thềm trước cửa phòng nhìn mình bằng vẻ mặt ung dung, Tư Vô Nhai lập tức khom người quỳ xuống nói: “Nghiệt đồ bất hiếu Tư Vô Nhai, bái kiến sư phụ.”
“Đứng lên rồi nói.”
“Đa tạ sư phụ.”
Tư Vô Nhai đứng lên, lúc này Lục Châu mới phát hiện sắc mặt hắn không quá dễ coi, gương mặt trắng bệch, mái tóc rối bời, vành mắt đen thâm sì.
Nghiệt đồ này thật sự nghiên cứu toán học tới phát điên rồi à?
Lục Châu bèn lên tiếng: “Những đề mục kia ngươi không có khả năng giải được.”
“Đồ nhi hổ thẹn, không ngờ những đề mục đó lại thâm ảo như vậy.” Tư Vô Nhai xấu hổ nói.
Ngươi giải được mới là lạ đó. “Ngươi tìm lão phu có chuyện gì? Đã nghĩ rõ ràng chưa?”
Tư Vô Nhai trịnh trọng vung vạt áo bào phía trước rồi thành kính quỳ xuống, không nói gì, chỉ chuyên chú dập đầu ba cái với Lục Châu.
Sau đó hắn mới lên tiếng: “Đồ nhi đã nghĩ kỹ.”
Lục Châu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa viện rồi nói: “Vào đây.”
Có nhiều chuyện không nên để ngoại nhân biết thì tốt hơn. Lục Châu xoay người đi vào phòng, Tư Vô Nhai cũng đứng lên theo sau.
Tiểu Diên Nhi khom người cười hì hì: “Sư phụ, đồ nhi sẽ thủ hộ ngoài này, không cho phép ai tới quấy rầy sư phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận