Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 891

Khu vực trung tâm của Cửu Trọng Điện là chủ điện và một toà tháp cao, chỉ là Tư Không Bắc Thần không ở trong chủ điện mà quanh năm ẩn cư trong Cửu Trọng Thánh Cung và toà biệt uyển ở phía đông, là một công trình kiến trúc có chín tầng. Tám điện còn lại đều được xây thấp hơn một tầng.
Tại tầng thứ chín trên Cửu Trọng Thánh Cung.
Triệu Giang Hà, Tôn Văn Xương, Vương Hữu Đạo và Trương Thiếu Khanh hạ xuống trước Thánh Cung điện.
“Tiền bối, mời.”
Lục Châu dạo bước trên không, vừa vuốt râu vừa quan sát tình hình xung quanh, khi thấy Cửu Trọng Thánh Cung và toà biệt uyển rộng rãi hùng vĩ cũng phải cảm khái một phen.
Đám người đã tới đông đủ, một vị nữ tử uyển chuyển bước ra đi tới trước mặt mọi người, khom người nói: “Điện chủ đang chờ trong Cửu Trọng Thánh Cung, mời các vị.”
Diêu Thanh Tuyền không bước vào mà để Lục Châu vào trước. Lục Châu vào trong, bốn vị thủ toạ mới đi vào.
Đến phiên đám người Ngu Thượng Nhung, nữ tử kia uyển chuyển giơ tay ngăn lại: “Người không có phận sự không được đi vào, xin thứ lỗi.”
Ngu Thượng Nhung khẽ cúi đầu nhìn xuống nữ tử kia: “Người không có phận sự?”
“Để bọn họ vào đi.” Trong Thánh Cung truyền tới tiếng nói uy nghiêm mà trầm thấp.
“Vâng.”
Hành lang dài rộng và hai hàng cột trụ hai bên khiến người ta rất khó tưởng tượng đây là tầng lầu thứ chín của một toà lầu các. Cho dù là hoàng cung cũng không lớn bằng nơi này.
Rốt cuộc Lục Châu cũng nhìn thấy một lão giả tóc trắng xoá giống như mình, gương mặt tiều tuỵ ngồi xếp bằng trên ghế chủ toạ. Chỉ là thần sắc lão giả này lộ vẻ mỏi mệt, một tay đỡ trán, một tay tựa vào bàn.
Lục Châu dừng bước.
Từ khi xuyên không đến nay, đây là lần đầu tiên Lục Châu gặp được người có tuổi tác lớn hơn mình. Cổ nhân nói quả không sai, người phân theo nhóm vật họp theo loài, người lão phu gặp chỉ có thể là một đám lão đầu.
Đúng lúc này, ngoài đại điện bỗng truyền tới một giọng nói hùng hậu: “Trấn bắc đại tướng quân giá lâm.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra bên ngoài. Tư Không Bắc Thần rốt cuộc cũng buông tay xuống, ngồi thẳng lưng nhìn xuống đại điện.
Nhưng hắn không nhìn Lục Châu mà là nhìn ra bên ngoài. Một nam tử trung niên mặc khôi giáp và áo choàng đen chậm rãi bước vào, hai mắt hắn sáng ngời có thần, gương mặt hình chữ điền, trời sinh đã có khí thế hơn người một bậc.
Trần Bắc Chinh quanh năm trấn thủ Bắc Cương, chiến công nhiều vô số, về sau triều đình triệu hắn trở về, từ đó hắn trở thành đại nhân vật trong cung không ai dám khinh thường.
Thủ tọa Bình An điện Diêu Thanh Tuyền cùng hắn tiến vào Thánh Cung. Các thủ toạ khác cũng đồng thời hành lễ: “Đại tướng quân.”
Trần Bắc Chinh liếc nhìn bốn vị thủ toạ, không trả lời mà ngẩng đầu nhìn về phía Tư Không Bắc Thần, sau đó lặng lẽ nhìn sang hai bên trái phải.
“Bắc Thần huynh, đã lâu không gặp.”
Tư Không Bắc Thần lắc đầu nói: “Một đại tướng quân như ngươi sao không lo canh giữ biên cương mà đến Cửu Trọng Điện làm gì?”
“Phụng mệnh làm việc.”
Trần Bắc Chinh không hề khách khí, trực tiếp đi tới một chiếc ghế bên trái mà ngồi xuống. “Bản tướng quân phụng mệnh Hoàng thượng đuổi bắt dị tộc.”
“Dị tộc?”
Năm vị thủ toạ biến sắc. Đã rất lâu rồi Tư Không Bắc Thần không quan tâm đến sự tình trong Cửu Trọng Điện nên không hiểu lời hắn.
Tư Không Bắc Thần thở dài một tiếng đáp: “Hôm nay ta có khách, ngày khác ngươi hãy quay lại.”
Cửu Trọng Điện lớn như vậy cũng chỉ có mình Tư Không Bắc Thần dám nói chuyện với Trần Bắc Chinh như thế.
“Có khách?”
Lúc này ánh mắt mọi người mới đổ dồn về phía vị lão nhân mang vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng vuốt râu.
Tư Không Bắc Thần khẽ gật đầu, phất tay nói: “Vị bằng hữu này, mời ngồi.”
Lục Châu không nhúc nhích mà thản nhiên nhìn Tư Không Bắc Thần. Rốt cuộc cũng chú ý tới lão phu rồi?
“Ngồi thì không cần. Lão phu đến đây là để mang đồ nhi của lão phu đi.” Lục Châu đối mặt với hai vị thập diệp mà vẫn vững như thái sơn.
Năm vị thủ toạ không khỏi kinh ngạc. Lão giả này sao lại có khí thế như vậy?
Có thể giữ vững phong thái ung dung bất động như núi dưới uy áp của Điện chủ và Trần Bắc Chinh, khí thế này tuyệt đối không phải được tạo thành chỉ trong một sớm một chiều. Lúc này đám người mới chú ý tới khí thế trên người lão giả dường như cũng tương tự với Điện chủ, thậm chí còn làm cho người ta thấy mơ hồ và bí ẩn hơn.
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ liên tục được đổi mới tam quan. Tại Thiên Liễu Quan bọn hắn có thể cao cao tại thượng, nhưng ở nơi này hai người chỉ là sâu kiến run lẩy bẩy mà thôi.
Trong Thánh Cung an tĩnh đến lạ thường.
Ánh mắt thâm thuý của Tư Không Bắc Thần nhìn thẳng vào Lục Châu, mong có thể nhìn ra thực lực chân chính của lão giả này. Bốn mắt nhìn nhau tựa như đang nhìn vào vòng xoáy sâu nhất trong Vô Tận Hải, trong lòng hắn khẽ kinh ngạc. Tư Không Bắc Thần tung hoành thiên hạ nhiều năm nhưng chưa từng gặp được lão giả nào như thế.
Trần Bắc Chinh thoải mái hưởng thụ chén trà do nữ hầu đưa tới, như thể mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn, không có gì phải vội vã.
Tư Không Bắc Thần nhẹ nhàng nói: “Bằng hữu dùng sức một người đánh lui năm vị thủ toạ?”
Lục Châu không trả lời hắn mà chỉ nói: “Lão phu không thích nói lòng vòng, giao Vu Chính Hải ra.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
“Vu Chính Hải?” Tư Không Bắc Thần nghi hoặc hỏi lại.
Thủ toạ Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh vội vàng đi tới, kề vào tai Tư Không Bắc Thần thấp giọng kể lại sự tình.
Cạch.
Trần Bắc Chinh đột nhiên đặt chén trà lên bàn tạo thành thanh âm thanh thuý. “Tên Vu Chính Hải đó cũng chính là người bản tướng quân muốn bắt về.”
Tư Không Bắc Thần lúc này đã hiểu rõ sự tình, bèn đáp:
“Trần tướng quân, mấy vị bằng hữu này là khách quý của Cửu Trọng Điện, không phải là dị tộc trong miệng ngươi. Mời trở về đi.”
Năm vị thủ toạ cả kinh, lập tức hiểu được ý tứ của Điện chủ. Tư Không Bắc Thần không hổ là người có quyền thế tối cao, tầm nhìn và quyết định đưa ra đều chỉ trong giây lát.
Lục Châu cũng hiểu rõ… nếu không cẩn thận, bản thân mình sẽ trở thành lớp kem trong bánh bích quy, bị hai bên kìm kẹp. Quan hệ giữa Cửu Trọng Điện và triều đình rất vi diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận