Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1802: Gia nhập

Lục Châu không nói hai lời, phất tay áo hủy bỏ bình chướng, trầm giọng nói: “Từ nay về sau, lão phu đoạn tuyệt qua lại với ngươi!”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên lưng Bạch Trạch.
Đám người sửng sốt. Đoan Mộc Điển cũng sửng sốt. Tuyệt tình như vậy sao?
Thấy mọi người ngẩn ra, Lục Châu nhíu mày nói: “Đều điếc cả rồi?”
“Tuân lệnh Các chủ!”
“Vâng, sư phụ!”
Đoàn người vội vàng đạp không bay lên, cấp tốc tập hợp bay theo Lục Châu. Đoan Mộc Sinh hơi do dự nhưng cũng tập hợp cùng mọi người.
“Lục Ngô.” Lục Châu gọi.
Tâm tình Lục Ngô rất khó tả, chỉ cảm thấy đám nhân loại nhỏ bé hèn mọn này phiền phức vô cùng.
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Lục Châu cao giọng nói.
Lục Ngô nhìn thoáng qua Đoan Mộc Điển, sau đó đứng lên.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc: “Ngươi…” Thuyền nhỏ hữu nghị sắp chìm sao?
“Chờ đã!” Đoan Mộc Điển vội vàng lên tiếng, “Ta đâu có nói là không được!”
Tiểu Diên Nhi quay đầu bĩu môi: “Rõ ràng ngươi có nói nha.”
“Có sao? Không hề nha, nha đầu đừng trợn mắt nói lời bịa đặt. Đại thánh nhân đã nói là làm, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ?” Đoan Mộc Điển dày mặt đáp.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nhìn Đoan Mộc Điển. Mặc kệ hắn nói cái gì, hình tượng đại thánh nhân của hắn ở trong lòng Tiểu Diên Nhi đã vỡ tan tành.
Đám người Ma Thiên Các dừng lại nhìn về phía Lục Châu, chờ hắn xử lý.
Đáng tiếc là Lục Châu không hề ngừng lại, tiếp tục bay về phía trước. Đám người Ma Thiên Các đành phải đuổi theo.
Đoan Mộc Điển thi triển đại thần thông đuổi theo, xuất hiện cách Lục Châu mấy mét, cười nói: “Lão Lục, ta đùa ấy mà, cần gì phải để bụng.”
“Đùa?”
“Chúng ta quen thân bấy nhiêu năm, ta còn gạt ngươi làm gì?” Đoan Mộc Điển nói.
“Niệm tình Đoan Mộc Sinh, lão phu lại cho ngươi một cơ hội.” Lục Châu nói.
“Ta đưa các ngươi tới Thiên Khải Chi Trụ khác là được chứ gì.” Đoan Mộc Điển gật đầu đáp ứng.
Lục Châu hài lòng nói: “Rất tốt.” Nói xong Lục Châu xoay người giới thiệu với đoàn người:
“Từ nay về sau, Đoan Mộc Điển chính là đại thánh nhân của Ma Thiên Các, các ngươi còn không mau hành lễ?”
Đám người đồng loạt khom người: “Tham kiến đại thánh nhân.”
Đoan Mộc Điển mờ mịt nói: “Lão Lục, ngươi có ý gì?”
“Hửm?” Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn, “Sao hả? Lại định nuốt lời?”
“Ta không có nuốt lời nha. Vừa rồi ngươi bảo ta có hai lựa chọn, hoặc là gia nhập Ma Thiên Các, hoặc là dẫn các ngươi đi tới Thiên Khải Chi Trụ khác. Ta đã đáp ứng đưa các ngươi đi còn gì!” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Châu gật đầu: “Đúng là hai lựa chọn, nhưng lão phu đâu có nói là chọn một trong hai.”
Lục Châu xoay người nói: “Đoan Mộc Sinh, ngươi nói cho đại thánh nhân biết quy củ của Ma Thiên Các.”
“Vâng.”
Đoan Mộc Điển câm nín.
Hắn vốn định chửi một câu lão hồ ly, nhưng thấy ánh mắt Đoan Mộc Sinh đã dịu đi nên đành nhẫn nhịn lại.
Đoan Mộc Sinh đi tới trước mặt hắn, đạm mạc nói: “Còn muốn nghe quy củ không?”
Đoan Mộc Điển quả quyết gật đầu: “Nghe chứ, đương nhiên phải nghe. Không có quy củ thì sao làm việc được.”
Đoan Mộc Sinh hắng giọng nói:
“Quy định thứ nhất của Ma Thiên Các: đồng môn không được chém giết lẫn nhau. Quy định thứ hai: phải biết kính sợ Các chủ…”
“Chờ một chút, còn có loại quy định này?”
Lão hồ ly từ bao giờ lại tự luyến đến thế, ngay cả Điện chủ Thánh Điện cũng không có bệnh đến vậy nha?
Đoan Mộc Sinh tiếp tục nói: “Quy định thứ ba, phải chặt đứt với quá khứ. Quy định thứ tư…”
“Chờ một chút.” Đoan Mộc Điển nâng tay lên ngăn lại.
“Chờ cái gì?” Đoan Mộc Sinh nhìn về phía Đoan Mộc Điển, “Ngươi cho rằng làm đại thánh nhân thì sẽ được đối đãi khác biệt? Đại sư huynh của ta là giáo chủ U Minh Giáo, thống lĩnh mấy chục vạn giáo chúng; nhị sư huynh của ta là cao thủ kiếm đạo đương thời, danh xưng Kiếm Ma… trong Ma Thiên Các có ai không phải là đại nhân vật danh chấn một phương, bọn họ cũng phải tuân thủ quy củ của Ma Thiên Các.”
Đám người gật đầu phụ hoạ, đặc biệt là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều có vẻ thoải mái dễ chịu.
Trước đó không ngờ tới tam sư đệ cũng biết vỗ mông ngựa. Hôm nay đột ngột được vỗ một cái, quả nhiên dễ chịu.
Đoan Mộc Điển nhìn đám người một lượt, lúc này mới chú ý mọi người ở đây đều có khí tức phi phàm, ai ai cũng là nhân tài, bèn gật đầu nói: “Vậy có phải danh xưng của ngươi là Thương Thần không?”
Đoan Mộc Sinh nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên nghi hoặc, tổ tiên của Đoan Mộc gia sao lại có vẻ không thành thục ổn trọng chút nào?
“Quy củ.” Đoan Mộc Sinh nhắc nhở.
Khụ.
Đoan Mộc Điển ho khan nói: “Quy củ đương nhiên là phải tuân thủ rồi, ta cũng không ngoại lệ.”
“Rất tốt.” Lục Châu gật đầu nói.
Đám người chính thức hành lễ với Đoan Mộc Điển. Ma Thiên Các rốt cuộc cũng có một vị đại thánh nhân.
Trong sân viện của Đoan Mộc Điển.
Nghe Lục Châu kể lại những chuyện Đoan Mộc Sinh gặp phải, Đoan Mộc Điển không khỏi thở dài một tiếng.
Đoan Mộc Sinh thời niên thiếu gặp phải cảnh cửa nát nhà tan, sau đó được Lục Châu đưa về Ma Thiên Các, dạy dỗ tu hành. Những khổ cực mà hắn từng gặp phải cũng không ít hơn các đồng môn là bao. Hắn khắc khổ tu hành không một lời oán thán, gặp bao nguy hiểm khi đối mặt với lực lượng suy bại rồi cùng Lục Ngô nương tựa lẫn nhau, hành tẩu trong bí ẩn chi địa…
“Trước kia nếu ta không đến tử liên thì những chuyện này đã không xảy ra. Lão Lục, lần này may mà có ngươi.”
“Việc nhỏ thôi.”
“Đoan Mộc Sinh đến kim liên giới tu hành, ta có thể hiểu được. Nhưng ngươi lúc đó cũng là người hắc liên, sao bây giờ lại thành kim liên?” Đoan Mộc Điển nghi hoặc vô cùng.
Lục Châu im lặng.
Nhưng dáng vẻ Đoan Mộc Điển rõ ràng là quyết tâm đập nồi dìm thuyền, muốn hỏi cho ra lẽ. Nếu không chỉ sợ mỗi ngày đều không yên thân với hắn.
“Một loại bí pháp thôi, không đáng nhắc tới.”
“Bí pháp nào mà có năng lực mạnh mẽ như thế?” Đoan Mộc Điển truy hỏi.
Lục Châu vươn tay ra, lạnh nhạt nói: “Nhìn đi.”
Đám người Ma Thiên Các cũng lập tức nhìn sang.
Trong tay Lục Châu xuất hiện một đoá kim liên, sau đó kim liên bắt đầu hoá thành đồng liên, tử liên, hoả liên, hồng liên, thanh liên, hắc liên, bạch liên, lục liên... Có thể nói là muôn màu muôn vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận