Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1914: Sư phụ ta vô địch thiên hạ

Tiểu Diên Nhi nói: “Vậy sau này ta có thể thường xuyên đến bái tế sư phụ không?”
Thượng Chương Đại Đế nói: “Đương nhiên có thể.”
Thượng Chương sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của nàng, ngược lại trong lòng hắn còn hết sức hài lòng. Hắn biết Minh Tâm Đại Đế cũng có hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, nhưng một người là Thất Sinh quỷ kế đa đoan, Thượng Chương không thích, một người nghe nói là có hơi đần độn.
Ba người đứng trong vực sâu một lúc lâu, đến khi vì tinh tú kia trở nên ảm đạm mới quay trở về Thượng Chương điện.
Không biết qua bao lâu, bên miệng vực sâu lại xuất hiện một thân ảnh.
“Hầy… Lục lão đệ, nghe nói ngươi đã chết oan mạng trong cuộc chiến của hai đại Chí Tôn… sao ngươi lại thích tham gia náo nhiệt như vậy chứ?”
Thân ảnh kia lập một khối bia mộ bên miệng vực sâu, cẩn thận khắc xuống mấy chữa: “Hảo hữu Lục Thiên Thông chi mộ”.
“Ta vốn là thủ hộ giả ở Đôn Tang, an toàn bản thân còn khó đảm bảo, làm gì có thời gian đi cứu ngươi… Mà ta cũng chẳng biết ngươi lại chạy đến đây.”
Hắn lấy ra một xấp tiền âm phủ rồi đốt ở trước mộ, lặng lẽ nói: “Ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu. Ngươi là người đầu tiên khiến cho lão tử phải thương tâm đến hai lần.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách chăm sóc đám đồ đệ của ngươi.”
“Qua một đoạn thời gian nữa, ta sẽ trở về Thái Hư. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đám đồ đệ của ngươi rất may mắn, không rơi vào tay đám người tàn ác Át Phùng, Chiên Mông.”
“Đời này ngươi đã sống rất đáng giá, bồi dưỡng ra được nhiều thánh nhân như vậy, danh tiếng của ngươi sẽ lưu danh thiên cổ.”
“Yên tâm mà đi nhé.”
Câu nói sau cùng nhẹ bẫng. Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ đến ngẩn người, mãi cho đến khi đám tiền giấy đã hoá thành tro tàn, một cơn gió thổi tới cuốn tro bụi phiêu tán vào không trung.
Đảo mắt đã một tháng trôi qua.
Trong Thánh Điện.
Chư Hồng Cộng lại một lần nữa bị đưa tới trước mặt Minh Tâm Đại Đế.
Minh Tâm nhìn hắn chằm chằm suốt một khắc đồng hồ mà không nói một lời, đến mức Chư Hồng Cộng run lẩy bẩy, càng lúc càng sợ hãi rụt rè.
Một tháng trôi qua mà người này vẫn không thay đổi chút nào. Minh Tâm không nói chuyện, Chư Hồng Cộng cũng im lặng theo. Minh Tâm vốn cho rằng đối phương sẽ nhịn không được mà lên tiếng trước, nào ngờ hắn vẫn im như thóc.
Rốt cuộc Minh Tâm Đại Đế cũng cất tiếng hỏi: “Đã quen với Thái Hư chưa?”
“Ta đi đâu cũng làm quen rất nhanh, có ăn có uống là được… Hắc hắc, bồ đào mỹ tửu của Thái Hư không tệ, lại còn có thịt hổ thượng đẳng nữa chứ, thơm vô cùng!” Chư Hồng Cộng không hề tiếc lời ca tụng.
Thấy biểu tình của Minh Tâm Đại Đế không ổn, Chư Hồng Cộng lập tức chuyển đề tài, trở nên đứng đắn đường hoàng nói:
“Thái Hư quả nhiên là nơi đất rộng sản vật nhiều, còn rộng lớn hơn cả bí ẩn chi địa. Thập điện là chúa tể hùng cứ bốn phương khiến người kính nể, mà Đại Đế ngài lại áp đảo cả thập điện, bội phục bội phục.”
Minh Tâm Đại Đế không hề bị lay động, thản nhiên nói: “Ngươi hẳn là hiểu rõ vì sao bản đế lại đưa ngươi về đây.”
“Hiểu rõ.” Chư Hồng Cộng gật đầu, “Trên người ta có hạt giống Thái Hư, sau này ta sẽ thành Chí Tôn. Nếu có thể thành thiên Chí Tôn như ngài thì ta đã vừa lòng thoả ý rồi.”
Minh Tâm Đại Đế nói: “Muốn trở thành thiên Chí Tôn thì phải có thiên phú rất mạnh, đương nhiên kỳ ngộ và nỗ lực cũng quan trọng không kém.”
Chư Hồng Cộng vỗ mông ngựa không ngừng nghỉ: “Một lời của Đại Đế hơn hẳn đọc sách mười năm, từ nay về sau ta sẽ cố gắng tu hành.”
Minh Tâm Đại Đế lại trầm mặc.
Thánh Điện rất lớn, sự trầm mặc của hắn khiến không gian nơi đây trở nên lạnh lẽo và trống rỗng.
Lát sau Minh Tâm mới mở miệng nói: “Bản đế cho ngươi một cơ hội.”
“Mời ngài nói.”
“Từ nay về sau, chỉ cần ngươi trung thành hiệu lực cho Thánh Điện, bản đế sẽ không bạc đãi ngươi. Mấy năm nay Thái Hư hao tổn rất nhiều nhân tài, đang lúc thiếu hụt nhân thủ.”
Thấy Chư Hồng Cộng định nói chuyện, Minh Tâm Đại Đế ngắt lời hắn: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bản đế cho ngươi ba ngày để cân nhắc.”
Hắn vừa dứt lời…
Phịch!
Chư Hồng Cộng đã quỳ một gối xuống, đường đường chính chính nói to: “Ta nguyện ý hiệu trung với Thánh Điện, đa tạ Đại Đế bệ hạ cho ta cơ hội này!!”
Đồng ý rồi?
Minh Tâm Đại Đế khẽ nhíu mày. Tuy rằng đây là kết quả hắn muốn thấy, nhưng mà… có phải dễ dàng quá rồi không?
Thứ dễ dàng có được thường không thơm. Hơn nữa Minh Tâm cũng không thể đoan chắc Chư Hồng Cộng có thật sự trung thành hay không.
“Ngươi lấy được hạt giống Thái Hư ở đâu?”
“Sư phụ ta cho.” Chư Hồng Cộng đáp.
“Sư phụ ngươi?”
“Đáng tiếc sư phụ ta đã chết rồi.” Đôi mắt Chư Hồng Cộng bỗng trở nên đỏ ửng, “Nếu lão nhân gia người còn sống thì tốt biết bao.”
“Sư phụ ngươi từng đến bí ẩn chi địa?”
“Đã từng.” Chư Hồng Cộng gật đầu.
“Tu vi thế nào?”
Chư Hồng Cộng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Sư phụ ta vô địch thiên hạ.”
“Vô địch?” Minh Tâm lại nhíu chặt mày.
“Chính là không có đối thủ đó…” Chư Hồng Cộng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Minh Tâm Đại Đế không ổn, lập tức sửa lời, “À… sư phụ ta xếp thứ hai, Đại Đế ngài xếp thứ nhất.”
Lúc này, trong đại điện bỗng vang lên một tiếng quát: “Làm càn! Người trong cửu liên sao có tư cách đánh đồng với Đại Đế!”
Chư Hồng Cộng vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng, ngài giáo huấn rất đúng… trước đó ta đâu có biết tới Thái Hư đâu! Không ngờ Thái Hư lại có nhiều cao thủ như vậy.”
“Nếu sư phụ ngươi vô địch thì tại sao lại chết?” Minh Tâm hỏi.
“Việc này…” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu nói, “Chơi dao thì có ngày đứt tay ấy mà.”
Minh Tâm Đại Đế không truy hỏi về sư phụ của hắn nữa mà nói: “Nếu ngươi muốn hiệu trung với Thánh Điện, vậy thì sớm ngày trở thành Chí Tôn đi.”
Chư Hồng Cộng lớn tiếng nói: “Ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, không cô phụ kỳ vọng của Đại Đế bệ hạ! Ngài bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, ngài bảo ta đi hướng tây ta tuyệt đối sẽ không ngó tới hướng đông…”
“Lui xuống đi!” Sắc mặt Minh Tâm Đại Đế khó coi, khẽ phất tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận