Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 870

Lát sau, thân ảnh Lục Châu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Cung nghênh Các chủ.”
“Cung nghênh sư phụ.”
Lục Châu nhìn về phía toà Không Liễn cỡ nhỏ. Không Liễn được sửa chữa và lau chùi rất sạch sẽ, hồng sắc trận văn trên thân nó được tô thành màu đen để che đậy ánh mắt của người khác.
“Miễn lễ.”
Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, đồ nhi đã kiểm tra Không Liễn kỹ càng, lại khắc hồng sắc phù văn do Khương Văn Hư lưu lại vào bánh lái. Bây giờ Không Liễn có thêm khả năng định vị đến Bỉ Ngạn ở hồng liên giới.”
“Tốt lắm.” Lục Châu hài lòng gật đầu. “Tình hình cửu châu Đại Viêm thế nào rồi?”
Tư Vô Nhai đáp: “Số lượng hung thú tăng lên nhiều, hung thú phi cầm thường xuyên kéo đến quấy rầy nhân loại, cũng may chúng ta đã nghiên cứu thành công trận pháp mới, lại thêm cung nỏ thủ thành nên đối phó với phi cầm tẩu thú không thành vấn đề. Các loại cự thú cực đại rất ít xuất hiện. Nay có tứ sư huynh toạ trấn thì vấn đề cũng không lớn.”
Lục Châu gật đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân. Dung mạo Minh Thế Nhân đã hoàn toàn khôi phục. “Gọi pháp thân ra.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Minh Thế Nhân cười hắc hắc, rốt cuộc cũng có cơ hội trang bức rồi!
Ông! Toà pháp thân cao mười lăm trượng xuất hiện, mọi người ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Châu vốn có ý bảo hắn gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, nhưng hắn lại gọi ra đại pháp thân, thôi vậy. Lục Châu chú ý thấy toà kim liên của Minh Thế Nhân không hề toát ra kim sắc hoả diễm.
Không có nghiệp lực?
“Thu hồi đi.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân nhìn quanh, thấy mọi người đều ngẩng cổ nhìn pháp thân của mình với vẻ đầy ao ước bèn vui vẻ nói: “Không sao đâu sư phụ, đồ nhi có thể kiên trì thêm một lúc.”
“Hửm?” Giọng Lục Châu uy nghiêm mà trầm thấp.
“Vâng.” Minh Thế Nhân bèn thu hồi pháp thân. Đám người lúc này mới tỉnh táo lại.
Lục Châu dặn dò: “Bước vào cửu diệp vẫn phải làm việc khiêm tốn, không được đi khoe khoang khắp nơi.”
“Đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo.” Minh Thế Nhân đáp.
Lục Châu cũng biết tính cách Minh Thế Nhân, khi làm việc hắn luôn cẩn trọng ổn thoả nên không cần lo lắng.
“Lão thất.”
“Có đồ nhi.”
“Tuy Chiêu Nguyệt được Thái hậu ủng hộ nhưng tu vi vẫn còn hơi thấp. Sau khi vi sư đi ngươi hãy hiệp trợ nó.” Lục Châu phân phó.
“Đồ nhi cẩn tuân mệnh lệnh của sư phụ.”
Thiên hạ cửu châu đều thuộc về U Minh Giáo. Uy tín của Tư Vô Nhai trong U Minh Giáo cực kỳ cao, không hề thua kém Chiêu Nguyệt nên để hắn giúp nàng xử lý sự vụ thì không gì thích hợp hơn.
Lục Châu lại quay đầu nhìn sang những người khác, cao giọng nói: “Lão phu giao Ma Thiên Các cho các ngươi.”
Mọi người lập tức khom người hành lễ: “Xin chờ Các chủ trở về.”
Lục Châu nhảy lên toà Không Liễn cỡ nhỏ, khẽ gọi: “Diên Nhi, Hải Loa.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng theo sau. Tiểu Diên Nhi đi tới vị trí bánh lái, vẫy tay chào mọi người rồi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Tạm biệt nha!”
Không Liễn lăng không bay lên, rời khỏi bình chướng rồi biến mất ở phía chân trời.
Không Liễn cỡ nhỏ bé hơn Xuyên Vân phi liễn rất nhiều nhưng vẫn đủ chỗ cho năm người, tốc độ thì không khác mấy so với phi liễn. Lục Châu đứng bên cạnh bánh lái ngắm nhìn cảnh trí non sông.
Năm ngày sau, Không Liễn vượt qua Nhung Bắc và khu vực sa mạc, bay đến Bắc Cương tiếp giáp với Vô Tận Hải.
“Sư phụ, đến Vô Tận Hải rồi.” Tiểu Diên Nhi vừa cầm lái vừa nhìn đại hải vô biên vô tận trước mặt. Đứng trước biển cả bao la, không ai không cảm thấy kiêng kỵ.
Lục Châu gật đầu: “Bay cao lên.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Không Liễn đã phi hành trên biển xanh vô tận, không còn nhìn thấy kim liên giới đâu nữa, bốn phía đều là hải vực.
“Sư phụ, hồng sắc phù văn sáng lên.” Tiểu Diên Nhi thông báo.
“Điều chỉnh phương hướng, tăng tốc độ.” Lục Châu hướng dẫn.
“Vâng.” Tuy kinh nghiệm khống chế phi liễn của Tiểu Diên Nhi chưa nhiều nhưng nàng vẫn đang làm rất tốt.
“Cửu sư tỷ cố lên! Ta cảm giác tỷ đang bay đúng hướng rồi!” Tiểu Hải Loa vỗ tay.
Đảo mắt lại năm ngày trôi qua.
Không Liễn vẫn đang phi hành trên Vô Tận Hải, xung quanh không có gì khác ngoài vài đám mây trắng và mấy con phi cầm bay dưới tầng trời thấp cùng đám hải thú ngụp lặn trong nước.
Ban đầu Tiểu Diên Nhi còn cảm thấy mới mẻ, về sau nàng đã vô vị đến phát chán.
Phía trước đột nhiên truyền tới một tiếng kêu trầm thấp. Tiểu Diên Nhi cả kinh nói: “Sư phụ, có tiếng của hung thú.”
Lục Châu cũng nghe được âm thanh đặc thù kia, tựa như tiếng sóng gầm, rất trầm, rất đục.
“Có sương mù, đồ nhi không nhìn thấy gì cả.” Tiểu Diên Nhi lo lắng nói.
Lục Châu đi tới bên cạnh Tiểu Diên Nhi, thay nàng cầm lái, thản nhiên nói: “Có vi sư ở đây, đừng lo lắng.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa dù sao cũng chỉ là những đứa trẻ đang lớn, thấy cảnh tượng này các nàng sợ hãi cũng không có gì lạ.
Không Liễn tiến sâu vào trong tầng sương mù dày đặc, giơ tay lên cũng chẳng nhìn thấy ngón tay. Lục Châu chỉ có thể dựa vào hồng sắc phù văn trên bánh lái để xác định phương hướng.
Tiếng kêu trầm thấp khiến người ta sợ hãi lại vang lên, lần này nó phát ra từ bên dưới Không Liễn. Roạt! Có tiếng vật gì đó lao ra khỏi mặt biển.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ôm chặt nhau run rẩy, bốn con mắt nhìn quanh quẩn khắp nơi, phong phạm tiểu tổ tông hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.
Lục Châu nhíu mày, tay trái nhấc lên, năm ngón tay hiện ra lam quang. Tuyệt Thánh Khí Trí! Chưởng ấn lớn gấp mấy lần Không Liễn đánh thẳng xuống dưới.
Nhưng sương mù dày đặc dường như đã nuốt chửng nó, vừa bay ra đã không còn thấy đâu nữa.
Roạt! Lại là âm thanh mặt biển rung động.
Lục Châu nghi hoặc, rốt cuộc sương mù trên Vô Tận Hải là cái gì? Hắn rất muốn ra ngoài xem thử, nhưng nghĩ tới hung thú Xích Diêu trên biển đen bèn từ bỏ ý định này.
Tiếng kêu càng lúc càng gần.
“Sư phụ, con quái vật này hình như đang đuổi theo chúng ta!”
“Đừng tự nhát mình nữa.” Thái độ của Lục Châu vẫn trấn định thong dong khiến hai nha đầu cũng thấy vững tin hơn.
Không Liễn tiếp tục bay giữa đám sương mù, tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Rắc… Trên thân Không Liễn đột nhiên phát ra âm thanh dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận