Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1135

Vu Triều giương mắt nói: “Chỉ bằng ngươi? Nói thật cho ngươi biết, tiến về phía trước thêm một chút chính là phù văn thông đạo của Hắc Ngô Vệ chúng ta.”
“Phù văn thông đạo?” Điều này cũng có nghĩa là bọn hắn có thể đào thoát bằng lối đó.
Đằng Nhất Chu lập tức hét lớn: “Liên Tinh, cản bọn hắn lại!”
“Vâng.”
Liên Tinh và hai tên Bạch Ngô Vệ dốc hết toàn lực, vận dụng tốc độ cao nhất vọt về phía Hắc Ngô Vệ, rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên.
Sơn Hà Phá Toái lại lần nữa va chạm với hắc sắc Tinh Bàn, toàn bộ Tử Hà sơn bị cương khí bắn ra phá nát.
Liên Tinh quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói: “Đừng để ý tới bọn họ, chúng ta tiếp tục đuổi theo! Nhất định phải giữ Chiêu Nguyệt lại.”
“Vâng.”
Hai tên Bạch Ngô Vệ phát huy tốc độ đến cực hạn, rốt cuộc cũng đuổi kịp Hắc Ngô Vệ. Nào ngờ Hắc Ngô Vệ đã sớm chuẩn bị, đồng loạt ném trường kích trong tay ra!
Hai thanh trường kích rơi xuống đất lập tức hoá thành hai Bát Hoang Lục Hợp Kỳ cao vút lên tận mây, chiều cao phải đến ngàn trượng. Trận kỳ khổng lồ bắt đầu xạ kích ra kiếm cương đao cương đầy trời.
Song phương đồng thời gọi ra pháp thân. Ba Bạch Ngô Vệ đồng thời thi triển chiêu hợp nhất, tam đại bạch sắc Tinh Bàn đồng thời đánh về phía Bát Hoang Lục Hợp Kỳ.
Thân ảnh Liên Tinh đột nhiên loé lên, dùng tốc độ quỷ dị mà khoa trương xuất hiện trước mặt một tên Hắc Ngô Vệ, chuỷ thủ trong tay nhanh nhẹn đâm xuống !
“Bạch Hồng Quán Nhật!”
Tứ phía bộc phát hàn quang chằng chịt đè ép tên Hắc Ngô Vệ không ngừng lùi về sau. Một tên Bạch Ngô Vệ lập tức lao về phía hắn.
Tên Hắc Ngô Vệ kia híp mắt, lạnh lùng nói: “Chúng ta không chiếm được, các ngươi cũng đừng hòng có được…”
Hắn đột nhiên xoay người, hắc sắc Tinh Bàn xạ kích ra mấy đạo cương ấn quang trụ bắn về phía Chiêu Nguyệt.
“Chiêu Nguyệt!!”
Liên Tinh thu tay lại, thân ảnh loé lên một cái đã xuất hiện trước mặt Chiêu Nguyệt, nàng nhấc tay đưa bạch sắc Tinh Bàn ra chắn trước người, ngăn trở quang trụ.
Ầm ầm…
Liên Tinh kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân nhuốm máu, nàng bị cự lực đánh văng, bay về phía Chiêu Nguyệt.
“Ngươi?!” Chiêu Nguyệt giật mình nhìn Liên Tinh.
“Ta sẽ không để muội chết.” Liên Tinh vươn tay bắt lấy Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt đột nhiên nâng tay, Bích Lạc Nhận xuất hiện toả ra lục quang…
Liên Tinh cực kỳ hoảng sợ, xoay người lại nhìn chằm chằm Chiêu Nguyệt. “Vì sao?” Hai mắt nàng trợn to, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
Chiêu Nguyệt bay lùi về sau, bình tĩnh nói: “Đừng chạm vào ta, ta chê ngươi bẩn!”
“Ta…” Ánh mắt Liên Tinh phức tạp vô cùng.
Phía sau có hơn mười đạo cương ấn quang trụ đánh về phía Liên Tinh. Hai tên Bạch Ngô Vệ đã bị Bát Hoang Lục Hợp Kỳ vây khốn, không kịp đi cứu nàng. “Liên Tinh sư tỷ!”
Liên Tinh theo bản năng thi triển Thiên Giới Bà Sa như một ngọn núi chắn phía trước, pháp thân ăn trọn tất cả cương ấn quang trụ.
Phốc !
Liên Tinh phun đầy máu tươi, nàng nhịn đau tung ra một cương ấn nhu hoà bay về phía Chiêu Nguyệt.
“Chiêu Nguyệt, chạy đi thôi.”
Cương ấn nhu hoà mang Chiêu Nguyệt bay thật nhanh về phía sơn mạch đằng xa.
Chiêu Nguyệt mở to mắt nhìn toà pháp thân bạch liên cao bốn mươi trượng của Liên Tinh từ từ quỵ xuống.
“Ta đã đáp ứng muội thì nhất định sẽ làm được…” Liên Tinh gian nan nói.
Nơi chân trời chợt truyền đến một giọng nói âm trầm: “Liên Tinh, ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta?!”
Liên Tinh không phục, quay đầu nói: “Ngươi đã đồng ý với ta sẽ không giết người!”
“Ngươi cũng có thực hiện được điều đã hứa với ta đâu?” Âm thanh Đằng Nhất Chu như kình lôi vang dội, “Chỉ là Nguyên Thần cảnh lục diệp, ngươi cho rằng nàng trốn được sao?”
Ông !
Trên tầng mây xuất hiện một bạch sắc Tinh Bàn cực lớn, khu vực Mệnh Cách lấp lánh quang mang chói mắt. Không chiếm được… thì phải huỷ diệt!
Trong lòng Liên Tinh nhảy dựng, lập tức cắn răng mang theo pháp thân Thiên Giới Bà Sa bay tới chống đỡ mấy đạo quang trụ kia. Lần này nàng không còn sức lực, toàn thân đẫm máu rơi thẳng xuống đất.
“Liên Tinh!” Âm thanh Đằng Nhất Chu tràn ngập phẫn nộ.
Thấy cảnh này, Vu Triều ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười vang vọng trong thiên địa.
“Ha ha ha… Đằng Nhất Chu, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đấu với ta, ngay cả người của ngươi cũng không phục ngươi kìa!” Vu Triều càng đánh càng hăng, vô cùng tự tin.
Nhìn thân ảnh Liên Tinh không ngừng rơi xuống, Chiêu Nguyệt cau mày, tâm loạn như ma. Nàng nhớ tới lời thất sư đệ căn dặn, dù ở trong hoàn cảnh nào cũng phải ưu tiên tự bảo vệ mình.
Vu Triều đắc ý nói: “Đúng là ông trời cũng giúp ta… Tiểu Trương, mang Chiêu Nguyệt đi, nơi này giao cho ta!”
“Vâng.”
Dưới sự vây khốn của Bát Hoang Lục Hợp Kỳ, hai tên Bạch Ngô Vệ không ngừng bị công kích, không cách nào xuất thủ, mà Liên Tinh lại bị thương, đây chính là cơ hội tốt của Hắc Ngô Vệ.
Tên Hắc Ngô Vệ bên trái lập tức bay về phía Chiêu Nguyệt.
Trong lòng Chiêu Nguyệt trầm xuống… Nguyên Thần cảnh như nàng làm sao đấu với Huyền Thiên cảnh?
Hắc Ngô Vệ đã đến trước mặt, năm ngón tay quặp lại thành trảo vươn về phía nàng. Chiêu Nguyệt đột nhiên gọi ra pháp thân kim liên lục diệp, cầm Bích Lạc Nhận trong tay dùng sức đâm vào trảo ấn.
Phanh phanh phanh…
“Vô dụng, ngươi quá yếu.” Hắc Ngô Vệ lắc đầu, trảo ấn vẫn chộp tới.
Phanh phanh phanh! Chiêu Nguyệt càng đâm càng hăng, gần như đã mất đi lý trí. Nàng điên cuồng phát tiết nguyên khí, toàn thân dần biến thành trong suốt.
Khi trảo ấn sắp bắt được Chiêu Nguyệt, Bích Lạc Nhận toả ra kim quang chói mắt, Chiêu Nguyệt sử xuất thực học cả đời, rốt cuộc cũng đâm rách trảo ấn một đường dài.
Hắc Ngô Vệ lấy làm kinh hãi, phẫn nộ nói: “Chỉ bằng ngươi?!”
Một chưởng tung ra. Ầm! Chiêu Nguyệt văng ra xa.
Chênh lệch giữa đôi bên vô cùng to lớn, như kiến càng lay cây, như châu chấu đá xe.
Chiêu Nguyệt nhẫn nhịn khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, điều động sáu mảnh liên diệp bay tới tấn công Hắc Ngô Vệ.
“Can đảm lắm.” Trong mắt tên Hắc Ngô Vệ loé lên vẻ kinh ngạc. “Thế gian lại có phương pháp tu luyện kỳ lạ như vậy, không hổ là người sở hữu khí tức Thái Hư.”
Tên Hắc Ngô Vệ đặt Tinh Bàn chắn ở phía trước, không thèm xuất thủ mà đứng nhìn Chiêu Nguyệt không ngừng tung chiêu gãi ngứa Tinh Bàn, miệng cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận