Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1422

Đúng như dự liệu của Tư Vô Nhai, những nơi này đều có đường tiến vào bí ẩn chi địa.
Như vậy, hoàng liên và thanh liên cũng sẽ có lối vào bí ẩn chi địa? Thế giới này đúng là không thiếu điều lạ.
Thừa Hoàng vừa tiến vào khu vực âm u, toàn bộ thế giới phảng phất như tối sầm lại. Cái lạnh thấu xương và hàn phong âm lãnh tốc thẳng vào mặt.
Trên bầu trời, một vầng minh nguyệt chiếu sáng cả cánh rừng…
“Nơi này mới đích thực là Nguyệt Quang lâm địa, có rất nhiều độc vật.” Hải Loa phiên dịch lời Thừa Hoàng, “Nó bảo bây giờ mọi người hối hận vẫn còn kịp, nó sẽ lập tức quay đầu trở về. Nếu gặp nguy hiểm, nó sẽ mặc kệ tất cả mọi người, chỉ mang nữ chủ nhân chạy trốn.”
Diệp Thiên Tâm xấu hổ cười cười.
Hải Loa nói: “Thừa Hoàng, ta mà là ngươi, sẽ nhân cơ hội này mà nịnh bợ sư phụ. Càng là nơi nguy hiểm càng cần có sư phụ bảo vệ nha.”
Thừa Hoàng không trả lời nàng, tiếp tục lao về phía phần cuối khu rừng.
Bốn phương tám hướng thỉnh thoảng sẽ có tiếng kêu trầm thấp, còn có hoả quang xuất hiện. Mỗi lúc như vậy, Thừa Hoàng sẽ quát lớn một tiếng đẩy lùi bọn chúng.
Thừa Hoàng phi nước đại suốt một canh giờ trong Nguyệt Quang lâm địa, rốt cuộc cũng dừng lại.
Nó ngửa mặt lên trời, hú dài một tiếng.
“Bí ẩn chi địa.” Hải Loa chỉ tay về phần cuối lâm địa.
Lúc này Lục Châu mới chú ý tới, nơi đó là một con dốc thoai thoải, khu vực dưới dốc vô cùng u ám, bầu trời u ám, ánh trăng cũng đã biến mất, mê vụ giăng mù mịt khắp nơi.
Đây đích thực là bí ẩn chi địa.
Tầm nhìn mặc dù rất kém nhưng đứng từ trên cao nhìn xuống, cánh rừng mênh mông vô tận không thấy phần cuối tràn ngập vẻ mỹ lệ và thần bí.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có thiểm điện đánh xuống, trong rừng không có một bóng người, chỉ có hoàn cảnh ác liệt và hung thú.
Trên mặt Hải Loa tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Lạc Tuyên nói nhặt được Hải Loa ở bí ẩn chi địa, nhưng hoàn cảnh như vậy con người có thể sinh tồn thật sao?
Ba người một thú ngừng chân quan sát.
“Thừa Hoàng trước kia từng tới nơi này?” Lục Châu mở miệng hỏi.
Hải Loa nói: “Không thường đến, chỉ ghé qua mấy lần.”
“Hung thú cấp thú vương trở lên đều có ý thức lãnh địa, nói cách khác, chúng ta đi bất cứ đâu đều có thể gặp phải hung thú cấp thú vương.”
Thừa Hoàng gật đầu đồng tình.
Lục Châu nhắm mắt, mặc niệm thần thông Thiên thư để xem tình hình Đoan Mộc Sinh thế nào, đáng tiếc vẫn là hắc ám vô tận.
Thu hồi thần thông, Lục Châu đột nhiên ý thức được cái gì: “Nơi này chính là đông bộ vực sâu?”
Thừa Hoàng gật đầu.
Cho tới nay, Lục Châu vẫn cho rằng vực sâu cũng như lạch trời, là khu vực nằm sâu bên dưới vách núi. Nhưng hoá ra bồn địa mênh mông trước mắt này lại chính là đông bộ vực sâu.
“Đi về phía nam.” Lục Châu nói.
Thừa Hoàng tuân lệnh, mang theo ba người chạy vào rừng rậm, gần như không tạo thành tiếng động.
Hồ Tâm đảo bên trong bí ẩn chi địa.
Tầng băng dày nặng nề phong bế toàn bộ hòn đảo trong phạm vi ngàn mét.
Lục Ngô nằm ở gần đó, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng va chạm phát ra từ bên trong tầng băng, tử khí và kim quang không ngừng đánh vào hàng rào băng phong.
Lục Ngô ngán ngẩm nhìn về phía Đoan Mộc Sinh. “Yếu.”
Bá Vương Thương trong tay Đoan Mộc Sinh không ngừng đâm ra thương cương. “Giết!”
Trong mắt hắn bộc phát sát khí đáng sợ, tầng băng kia chính là địch nhân của hắn, hắn muốn “giết chết” toàn bộ địch nhân.
Cùng lúc đó.
Cách đó khá xa có hai thân ảnh đang lăng không lơ lửng nấp sau một cây đại thụ chọc trời, mắt nhìn về phía Hồ Tâm đảo.
“Lục Ngô quả nhiên đang ở đây.”
“Con súc sinh này có trí tuệ không thua gì nhân loại, lại còn nói được tiếng người. Với thực lực của chúng ta, muốn bắt được nó có chút khó khăn.”
“Hay là quay về mời Diệp chân nhân xuất sơn?”
“Diệp chân nhân và Tần chân nhân một tháng sau sẽ luận đạo trên Thanh Vân Sơn, e là không đi được.”
Người kia gật đầu. “Nếu có thể thuần phục con súc sinh này thì tốt rồi.”
“Không có khả năng. Lục Ngô từng bị thuần phục một lần, đã có chủ nhân.”
“Có chủ nhân? Ai thuần phục được Lục Ngô thế?”
Muốn thuần phục loại hung thú có trí tuệ cao và thực lực cường hãn bậc này, không chỉ cần tu vi cường đại mà còn cần có mị lực nhân cách.
“Là một vị đại năng từ ba mươi ngàn năm trước ở phía đối diện. Thời điểm đó là lúc một nhóm hạt giống Thái Hư thành thục, khi đó thiên địa rung chuyển, hỗn chiến không ngừng. Thanh liên thì đỡ hơn một chút, đám hắc liên bạch liên ở phía đối diện tử thương vô số…”
“Thời thế tạo anh hùng, mỗi ba mươi ngàn năm sẽ sinh ra một nhóm đại năng, việc này gần như đã trở thành định luật ở các giới.”
Tu hành giả kia gật đầu nói: “Diệp ca, vậy lần này hạt giống Thái Hư đã thất lạc hơn ba trăm năm, sao không thấy đại năng xuất hiện? Các đại năng đời trước cũng dựa vào hạt giống Thái Hư để quật khởi sao? Nếu vậy thì bọn hắn đều biến đi đâu rồi?”
Người lớn tuổi hơn một chút tên Diệp Vô Thanh, là người của Diệp gia ở thanh liên giới. Hắn nói:
“Việc hạt giống Thái Hư mất tích vẫn còn là một bí ẩn, cho đến nay vẫn không có tung tích. Về phần đại năng thì có liên quan đến thiên địa ràng buộc, ta nghe nói đó là vì bảo toàn pháp tắc. Toàn bộ năng lượng, nguyên khí và sinh cơ thọ mệnh trong thế gian đều xuất phát từ cùng một chỗ. Nhân loại cướp đoạt Mệnh Cách của hung thú để tăng thọ, hung thú lại ăn nhân loại để cường đại. Thế gian này đều tuân theo quy tắc cân bằng. Sự tồn tại của đại năng sẽ tạo thành chênh lệch, vì thế cách một đoạn thời gian sẽ có cân bằng giả xuất hiện, thực viện việc bảo toàn sự cân bằng, thủ hộ thế giới, phòng ngừa thế giới này sụp đổ.”
“Diệp ca, ý của huynh là, toàn bộ đại năng từ ba mươi ngàn năm trước đều bị người trong Thái Hư bắt đi rồi?”
“Rất có thể.” Diệp Vô Thanh gật đầu nói, “Thọ mệnh của chân nhân vừa vặn là ba mươi ngàn năm, tựa như được cõi u minh chú định. Có lẽ tất cả đều là một sự luân hồi.”
“Diệp gia chúng ta ba mươi ngàn năm mới có một chân nhân… hầy.”
“Đừng nói nữa, có động tĩnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận