Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1953: Thu phục dễ như bỡn

Nam Ly Chân Hoả bay vòng quanh người Lục Châu, không ngừng xoay tròn với tốc độ cực nhanh.
Lục Châu nhìn chằm chằm vào nó không rời mắt. Đúng lúc này Nam Ly Chân Hoả cảm nhận được khí tức nhân loại, lập tức xung kích tới.
“Cẩn thận!” Nam Ly thần quân hô lên.
Lục Châu vươn tay, Vị Danh Thuẫn ngăn ở phía trước. Oanh!
“Hư cấp?” Nam Ly thần quân kinh ngạc nói, “Trong tay Lục các chủ có vũ khí hư cấp?”
Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Đại đế quân như ngươi còn không có hư cấp, vậy mà còn nói là đương nhiên?
Đa số tu hành giả đạt tới cảnh giới Chí Tôn đều có vũ khí hằng cấp, tiếp theo là thánh vật và thần vật. Không phải bọn hắn không thích hư cấp, mà là vì muốn nâng cấp lên hư thì khó khăn vô cùng.
Hư cấp chính là vũ khí bản nguyên, có thể tự do thay đổi hình thái. Vũ khí hư cấp không chỉ có uy lực mạnh mà còn có thể ngăn trở một phần lực lượng quy tắc. Hơn nữa hư cấp còn rất có linh tính, ai mà không muốn có vũ khí hư cấp đây?
Nam Ly Chân Hoả không hổ là thần hoả, cho dù là Vị Danh Thuẫn cũng bị đánh hõm vào.
Lục Châu thu hồi Vị Danh, trường bào trên người khẽ rung động.
Nam Ly thần quân cau mày nói: “Bộ trường bào này không đơn giản… hình như là…”
“Ngươi nhìn nhầm.” Huyền Dặc đế quân nói.
“Nhìn nhầm? Không thể nào, đại đế quân nhìn kỹ lại đi. Khi thần hoả đến gần, trường bào sản sinh ra một cỗ năng lượng ngăn cản thần hoả. Trên đời này chỉ có số ít cường giả và hung thú mới làm được điều này. Bộ trường bào đó hình như được làm từ… long cân của Ứng Long?” Nam Ly thần quân nói.
“Sai hoàn toàn.” Huyền Dặc đế quân nói, “Chiều dài của long cân có hạn, muốn dệt thành trường bào là việc không tưởng. Trường bào này hẳn là một kiện thánh vật.”
Nam Ly thần quân khẽ gật đầu: “Có lý… Hầy, dạo gần đây ta hay mất ngủ, chắc là hoa mắt rồi.”
“Không sao, ngươi bị thần hoả này giày vò ngày đêm như vậy, chờ Lục các chủ lấy nó đi thì ngươi sẽ ngủ yên giấc thôi. Từ nay về sau Nam Ly Sơn sẽ có bốn mùa xuân hạ thu đông, chẳng phải rất tốt đẹp sao?”
“Đế quân nói vậy khiến lòng ta cũng thấy an ổn hơn nhiều.” Vừa nói xong, Nam Ly thần quân lại lắc đầu, “Mà không đúng, e là Lục các chủ cũng không lấy được thần hoả này.”
“Sao lại nói thế?”
“Thần hoả có năng lực diệt bát hoang, quét lục hợp. Nó được thiên địa rèn luyện, cho dù là vũ khí hư cấp cũng phải e ngại ba phần. Trong lòng đất là nơi sinh tồn của nó, đưa ra ngoài sẽ dẫn phát tai nạn ngập trời. Huống hồ gì… chẳng lẽ Lục các chủ muốn dùng tay không bắt nó?”
Dù sao cũng phải có thứ gì chứa được nó chứ?
Đúng lúc này, Lục Châu vươn tay ra, trong tay hắn là một cái túi màu nâu toát ra lam quang điện hồ.
Cái túi cấp tốc biến lớn rồi chộp lấy Nam Ly Chân Hoả.
Soạt.
Đại Di Thiên Đại thoắt một cái đã thu nó vào trong túi.
Lục Châu cầm lấy Đại Di Thiên Đại, nó từ từ thu nhỏ lại rồi chui vào ống tay áo hắn.
Nam Ly thần quân và Huyền Dặc đế quân đều hỏi chấm trong đầu?
Lục Châu vân đạm phong khinh bay tới trước mặt hai người, đạm mạc nói: “Có thể đi được rồi.”
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Huyền Dặc đế quân cũng bị màn này làm cho rung động. Hắn đứng ngây ra tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Nam Ly thần quân nhếch miệng, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Thấy hai người cứ ngẩn ra, Lục Châu xoay người bay đi trước.
Lúc này Nam Ly thần quân mới nhịn đau nói: “Đó có phải hư cấp không?”
“Chắc không phải đâu.” Huyền Dặc đế quân đáp.
“Thần vật… phải, là thần vật!” Nam Ly thần quân nói.
“Thần vật có thể đối phó với thần hoả?”
“Việc này… hình như không thể.”
Nói xong Nam Ly thần quân lại bối rối vô cùng. Thế giới quan của hắn đã được đổi mới.
Huyền Dặc đế quân nói: “Đi thôi.”
Nam Ly thần quân gật đầu bay theo sau, rời khỏi lòng đất.
Ra đến bên ngoài, đám người cảm nhận được nhiệt độ hạ xuống rõ rệt, trên không trung bắt đầu xuất hiện từng cụm mây đen.
Khí lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới. Ban đầu gió không lớn, nhưng khi nhiệt độ càng lúc càng hạ xuống thì chênh lệch nhiệt độ khiến các hiệu ứng dây chuyền xuất hiện.
Nguyên khí bắt đầu hội tụ, vân đài ở đằng xa rung động kịch liệt.
“Hỏng rồi, trận pháp trên vân đài sắp bị huỷ!”
Nam Ly thần quân vội vàng khom người nói với Lục Châu, “Khẩn cầu Lục các chủ trả lại thần hoả cho Nam Ly Sơn!”
Hắn thà rằng bị chân hoả tra tấn ngày đêm cũng không muốn để vân đài rơi xuống. Vân đài là biểu tượng của Nam Ly Sơn, rất nhiều tu hành giả thích đến đây luận đạo. Không có vân đài, Nam Ly Sơn cũng chẳng khác gì những ngọn sơn phong khác.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời rồi nói: “Ngươi đã hứa hẹn với lão phu, hiện tại chân hoả đã bị lão phu hàng phục, sao có thể trả lại cho ngươi?”
Nam Ly thần quân đành phải khẩn cầu: “Nếu không có thần hoả, chỉ sợ Nam Ly Sơn sẽ… Ta biết mình đã hứa hẹn, chỉ muốn cầu xin Lục các chủ giúp ta chuyện này!”
Lục Châu nói: “Lão phu đâu có nói sẽ không giúp ngươi.”
Nam Ly thần quân vui mừng gật đầu: “Vậy thì tốt quá… Thần hoả…”
Huyền Dặc đế quân cau mày nói: “Nam Ly thần quân, ngươi đúng là bị thần hoả tra tấn không ít, đầu óc cũng không nhạy bén nữa rồi. Lục các chủ đồng ý giúp ngươi, đâu có nói sẽ trả thần hoả cho ngươi?”
“À…” Nam Ly thần quân lộ vẻ xấu hổ, “Là ta hiểu lầm.”
Lục Châu nhìn lên mây đen không ngừng hội tụ, giải thích một câu: “Đây là hiệu ứng do chênh lệch nhiệt độ.”
“Gì cơ?” Nam Ly thần quân nghi hoặc hỏi.
“Chuyện này khó giải thích rõ ràng. Ngươi cứ kiên nhẫn nhìn là được.”
Rào rào !
Cơn mưa tầm tã trút xuống.
Nam Ly thần quân nghẹn ngào nói: “Đã rất nhiều năm nơi này không có mưa… Không ngờ thần hoả vừa đi, mưa lại tối tăm trời đất. Ông trời muốn diệt vong Nam Ly Sơn sao?”
Đám cây cỏ bên dưới đều bị nước mưa băng lãnh tàn phá, lung lay sắp đổ. Nam Ly thần quân nhíu mày thật chặt.
Nhưng Lục Châu lại thản nhiên nói: “Cơn mưa của điềm lành, có gì phải lo lắng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận