Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2107: Loạn thế

Lục Châu nói: “Đã có ba Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ. Ngoại trừ Thượng Chương điện phía trên Đôn Tang có Thượng Chương toạ trấn ra, hai đại điện khác đã náo loạn lên. Theo ý kiến của ngươi thì phải đối phó với việc Thái Hư xâm lấn cửu liên như thế nào?”
Tư Vô Nhai đáp: “Thái Hư xâm lấn cửu liên là việc sẽ xảy ra rất nhanh, đã vậy chẳng bằng… thuận theo bọn hắn.”
“Thuận theo?” Bạch Đế còn tưởng là phải liên hợp mọi người lại để đối địch với tu hành giả trong thiên hạ.
Tư Vô Nhai gật đầu: “Đúng vậy, thuận theo.”
“Nói rõ một chút.”
“Nếu chiến tranh bạo phát, nhất định sẽ tử thương vô số. Cho dù chúng ta chiến thắng cũng phải đánh đổi bằng rất nhiều nhân mạng. Thay vì vậy ta có thể chuẩn bị một biện pháp để hoà hoãn.” Tư Vô Nhai chậm rãi giải thích, “Uy vọng của sư phụ khá cao, đặc biệt là ở kim liên giới, người người đều kính ngưỡng ngài như thần. Ngài có thể đại biểu toàn Đại Viêm mời tu hành giả Thái Hư tiến vào cửu liên sinh hoạt, tuy cửu liên không rộng lớn bằng một góc Thái Hư nhưng đã đủ để dung nạp toàn bộ tu hành giới.”
Nghe vậy, trong lòng Lục Châu khẽ động. Phương pháp Tư Vô Nhai nói chính là thu nhận toàn bộ nạn dân? Nếu không biết rõ, Lục Châu sẽ cho rằng Tư Vô Nhai cũng là người xuyên không.
Lục Châu hỏi: “Thái Hư ngạo mạn, luôn tự cao tự đại, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ đồng ý không?”
“Chúng ta có thể tìm một người đại biểu ở mỗi thế giới trong cửu liên, sư phụ ngài làm người chủ trì, Bạch Đế, Thanh Đế, Xích Đế và Hắc Đế làm người chứng kiến, để cửu liên ký kết hiệp nghị với thập điện Thái Hư. Các điện rất kính sợ Đại Đế, sẽ không ai dám tỏ ra ngạo mạn. Đến khi ván đã đóng thuyền, bọn hắn còn có thể nhảy ra làm loạn với mọi người được sao?”
Bạch Đế tán thưởng: “Diệu!”
Giang Ái Kiếm cũng không ngờ còn có phương pháp này, đúng là không tệ.
“Thánh Điện thì sao?” Lục Châu hỏi.
“Thánh Điện và Thánh Vực sẽ ngăn cản không để Thái Hư vẫn lạc, hẳn là cũng sẽ tìm đến một phương thiên địa để tị nạn. Việc này chúng ta không cần nhọc lòng, Minh Tâm Đại Đế tự có biện pháp.” Tư Vô Nhai đáp.
Bạch Đế lo lắng nói: “Chỉ sợ Minh Tâm sẽ không để ngươi hoàn thành kế hoạch này. Nếu hắn cố ý dẫn dụ thiên hạ đại loạn, ngươi định làm như thế nào?”
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Đây đúng là điểm quan trọng nhất.” Nói xong hắn nhìn về phía Lục Châu.
“Nếu sư phụ có thể tạo đủ áp lực cho Minh Tâm, hắn sẽ không thể quấy rối kế hoạch này.”
Bạch Đế bật cười ha hả: “Vậy thì tốt rồi. Sư phụ ngươi trăm ngàn năm trước tung hoành thiên hạ, có thể nói là không có đối thủ. Minh Tâm và tứ đại Chí Tôn đều từng học nghệ trên Thái Huyền Sơn, xét về địa vị thì không cách nào bằng Cơ huynh. Chỉ cần Cơ huynh vung tay lên, bản đế và ba vị Đại Đế khác sẽ tuyên cáo thế giới, vì Cơ huynh mà lập lại trật tự. Đến lúc đó tu hành giả trong thiên hạ sao dám không nghe theo.”
Lục Châu khẽ nhíu mày. Các ngươi nghĩ thật hay.
Chỉ có mình Lục Châu biết thực lực bản thân mình còn xa mới đạt tới cấp Đại Đế. Cán Cân Công Chính trong tay Minh Tâm có thể khiến hơn ngàn tên thủ hạ Thánh Điện Sĩ cân bằng với cấp Đại Đế, chí bảo nghịch thiên bậc này làm sao mà đối phó?
Giang Ái Kiếm nói phụ hoạ: “Bạch Đế nói đúng, ta chúc Cơ tiền bối sớm ngày trở lại đỉnh phong, đoạt lại Thái Huyền Sơn!”
Lục Châu không nói gì mà chậm rãi đứng dậy. “Chuyện ngày hôm nay nói tới đây thôi. Để các đồng môn của ngươi lĩnh ngộ đại đạo, nhớ làm việc cẩn thận.”
Tư Vô Nhai cũng đứng lên. “Vâng, đồ nhi xin cáo lui.”
Bạch Đế vẫn chưa thoả mãn, vốn còn định tiếp tục nói chuyện phiếm nhưng thấy biểu tình Lục Châu trở nên nghiêm túc đành nói: “Thất Sinh, bản đế muốn tâm sự với ngươi một chút.”
“Bạch Đế bệ hạ, mời.” Tư Vô Nhai cùng Bạch Đế rời khỏi đại điện.
Chỉ còn lại Giang Ái Kiếm ngồi tại chỗ. Thấy ánh mắt Lục Châu có vẻ kỳ quái, hắn cười gượng một tiếng, đứng lên nói: “Cáo từ.”
Chờ đám người rời đi hết, Lục Châu mới trở lại Đông Các, gọi ra lam pháp thân và kim pháp thân.
Mở ra năm Mệnh Cách nhờ Thiên Hồn Châu của Giám Binh, Lục Châu còn lại 1.260.000 năm tuổi thọ.
“Không thử sao biết không được?” Lục Châu tiện tay vung lên, hai toà pháp thân xoay tròn.
Kim pháp thân tiếp tục hấp thu lực lượng tứ đại nội hạch để ngưng tụ quang luân thứ hai, lam pháp thân thì thử nghiệp mở ra thập ngũ diệp.
Tại Thiên Khải Chi Trụ nội hạch ở Trứ Ung điện.
Một chiếc phi liễn cực lớn lơ lửng trên không trung, Trứ Ung đế quân ngồi trên boong tàu nhìn về phía ba vị khách nhân trước mặt, cười nói:
“Theo quy củ của Thánh Điện, Chiêu Nguyệt cô nương nay đã là điện thủ Trứ Ung điện, từ nay về sau phải làm việc cho Trứ Ung. Ba vị đến từ đại điện khác, đến nơi này e là không thích hợp.”
Vu Chính Hải cao giọng nói: “Ta là đại sư huynh của Chiêu Nguyệt, đương nhiên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho nàng. Lĩnh ngộ đại đạo là việc rất quan trọng, phải cẩn thận có người có ý đồ xấu.”
Sắc mặt đám tu hành giả quanh phi liễn trở nên phẫn nộ, rõ ràng đối phương đang nói bọn hắn.
Trứ Ung đế quân mỉm cười nói: “Chuyện ở Nhu Triệu bản đế quân có nghe nói, các ngươi yên tâm, bản đế quân không ngu ngốc tới mức phạm vào loại sai lầm cấp thấp như thế.”
“Ta không hoài nghi các hạ, ta hoài nghi một người khác hoàn toàn.” Vu Chính Hải đáp.
“Mặc kệ là ai đều không sánh được bản đế quân.” Trứ Ung đế quân nói, “Chiêu Nguyệt cô nương, mời tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ.”
Chiêu Nguyệt chắp tay thi lễ với hắn rồi bay về phía lối vào.
Diệp Thiên Tâm cười nói: “Ngũ sư tỷ đừng quá lo lắng, cứ bình tĩnh thoải mái là được.”
“Ừ.”
Chiêu Nguyệt bay thẳng tới lối vào nội hạch, một cỗ lực lượng cường đại đẩy lui nàng ra sau, nàng xoay người mấy vòng trên không trung mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
Đám người lộ vẻ kinh ngạc.
Chiêu Nguyệt chỉnh đốn lại tâm trạng, lần nữa tiến vào thông đạo.
Ông !
Lực đàn hồi cường đại đánh tới. Lúc này Diệp Thiên Tâm bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Đừng chống cự, để loại lực lượng này hoá thành một bộ phận của tỷ đi.”
Chiêu Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó thả lỏng hai tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận