Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 303: Lần đầu so chiêu đã thua

Đến thử thời vận tìm một thanh kiếm tốt mà còn phải xếp hàng?
Giang Ái Kiếm nghe mà mơ mơ hồ hồ.
Tần Quân cười nói: “Nơi này có quá nhiều người, chỉ riêng thập đại danh môn chính phái đã có đến ba tông môn ở đây, chắc chắn phải được ưu tiên. Còn lại đám tiểu môn phái lại càng phải đoàn kết nhất trí. Chính đạo đều thích làm theo mấy cái quy củ vớ vẩn này, nhưng kết quả quyết định chiến lợi phẩm thuộc về ai vẫn phải dựa vào thực lực.”
Phía trên đám tu hành giả tụ tập quả nhiên có một người đang lăng không lơ lửng, có vẻ chính là người dẫn đầu do bọn họ bầu ra, để hắn chủ trì tiết tấu tấn công.
Đám phi kiếm trên bầu trời Kiếm Khư lại bay đến trước mặt đám người lần nữa.
“Tấn công!”
Chưởng ấn, kiếm cương, đạo ấn, phật ấn bay ra loạn xạ.
Ầm ầm ầm!
Giang Ái Kiếm chăm chú quan sát một lúc rồi nói: “Tính ra đám người này cũng thông minh đó chứ, tựa như đang đánh cá.”
Sau một đợt tấn công, trên trời rớt xuống không ít phi kiếm. Nhưng rất nhanh sau đó luồng khí lưu đã cuốn lên không ít trường kiếm cắm quanh bia mộ, lần nữa gia nhập quỹ đạo, cấp tốc bay vòng vòng trên không.
Người thiết kế ra Thất Tuyệt Kiếm Trận đúng thật là một thiên tài.
“Dừng tay!” Tu hành giả đang lăng không đứng chợt hô lên, “Chuẩn bị nhặt kiếm…”
Tần Quân thấy bọn hắn đang chia nhau đám phi kiếm vừa bị đánh rơi bèn lắc đầu nói: “Bọn hắn làm việc vô ích rồi. Người thiết kế ra Thất Tuyệt Kiếm Trận sao lại không nghĩ tới trò này… Khi phi kiếm trong kiếm trận giảm đến một số lượng nhất định thì Thất Tuyệt Kiếm Trận chắc chắn sẽ cướp đoạt kiếm của bọn hắn.”
Giang Ái Kiếm vừa nghe vậy đã ôm chặt Long Ngâm Kiếm vào lòng.
Biết thế đã không mang Long Ngâm tới đây, e là lần này bị thiệt rồi.
Tần Quân cười nói: “Đừng lo lắng, Thất Tuyệt Kiếm Trận sẽ ưu tiên cướp lại những thanh kiếm thuộc về kiếm trận.”
Lúc này, tu hành giả đang lơ lửng trên không lại nhìn về phía đám người Lục Châu: “Xin hỏi các vị thuộc môn phái nào?”
“Không môn không phái.” Giang Ái Kiếm đáp.
“Vậy mời chư vị lui về sau! Đây là Thất Tuyệt Kiếm Trận, lỡ như đả thương các ngươi thì đừng hối hận!”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, vừa định nổi giận thì Lục Châu đã lên tiếng: “Để bọn hắn lên trước đi.”
Một đám người si đa lại cứ thích xông pha lên hiến máu, cứ mặc kệ bọn hắn.
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi lui về.
“Lão tiền bối anh minh. Chúng ta hành sự tuỳ theo hoàn cảnh.” Giang Ái Kiếm cũng lui về sau một bước rồi nói: “Điều này rất phù hợp với phong cách làm việc của ta.”
Tần Quân nói: “Phải cẩn thận đề phòng người của tam đại danh môn… Mục tiêu của bọn hắn e cũng là thanh Ma Kiếm kia.”
Lục Châu vuốt râu, lẳng lặng đứng quan sát.
Cùng lúc đó, trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai đang nằm phơi nắng.
“Giáo chủ, bên Kiếm Khư có hồi âm, lão tiền bối đã đi vào trong Kiếm Khư!” Diệp Tri Hành chợt xuất hiện bên cạnh, khom người nói.
Tư Vô Nhai đột nhiên mở bừng mắt, mày cau lại.
“Ngươi nói lại lần nữa xem?”
Diệp Tri Hành hơi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giáo chủ có động tĩnh lớn như thế.
“Lão tiền bối đã tiến vào Kiếm Khư.” Diệp Tri Hành thành thật lặp lại.
Tư Vô Nhai chậm rãi đứng dậy, sắc mặt cứng đờ.
Hắn không tỏ ra giận dữ nhưng ai cũng có thể cảm nhận được trong lòng hắn đang cực kỳ phẫn nộ.
“Sư phụ ơi là sư phụ… Người lại làm hỏng đại sự của ta!” Tư Vô Nhai liên tục lắc đầu.
Tư Vô Nhai chậm rãi nói: “Ta cố ý bảo người truyền đi tin tức Kiếm Khư đã mở, nhị sư huynh dùng sức mạnh cưỡng ép mở ra lối vào Kiếm Khư, mục đích là để dẫn dụ đám danh môn chính đạo tiến vào, một mẻ hốt gọn!”
Nhưng bây giờ… sư phụ lão nhân gia người cũng đi vào trong.
Vì để hoàn thành kế hoạch, chẳng lẽ… phải thí sư?
Diệp Tri Hành không dám làm ảnh hưởng đến phán đoán của Tư Vô Nhai nên chỉ dám yên lặng đứng ở một bên, chờ đợi hắn ra lệnh.
Cho dù Giáo chủ ra mệnh lệnh gì, hắn đều sẽ chấp hành vô điều kiện.
Tư Vô Nhai trầm mặc một lát rồi nói: “Có tin tức của nhị sư huynh không?”
“Sau khi mở ra Kiếm Khư, Kiếm Ma tiền bối đã rời khỏi đó. Kiếm Ma tiền bối không thích có người đi theo nên hiện tại đã mất tin tức.”
“Đại sư huynh thì sao?”
“Đại tiên sinh đang bắt đầu ra tay với Chính Nhất Đạo. Nhưng đại tiên sinh từng nói nếu Giáo chủ có việc gì thì có thể đến tìm ngài ấy.” Diệp Tri Hành đáp.
Tư Vô Nhai ngẫm nghĩ rồi thở dài. “Ta tin tưởng hai vị sư huynh cũng có cùng suy nghĩ với ta.”
Nói rồi vẻ mặt hắn trở nên bình tĩnh. “Từ bỏ kế hoạch ở Kiếm Khư.”
“Thuộc hạ cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”
Diệp Tri Hành vừa định rời đi thì Tư Vô Nhai lại lên tiếng:
“Người truyền tin tức cho sư phụ là ai?”
“Một trong tam đại Kiếm Si, Giang Ái Kiếm.” Diệp Tri Hành nói.
“Điều tra thân phận thật của hắn.”
“Vâng.”
Lúc này Tư Vô Nhai đã bình tĩnh trở lại, hắn tự mình lẩm bẩm: “Nếu có thể bắt được con cá lớn này… thì cũng miễn cưỡng chấp nhận được.”
Trong Kiếm Khư.
Xung quanh tấm bia mộ khổng lồ, đám phi kiếm đã bay hết vòng này tới vòng khác.
Nhóm tu hành giả lại thực hiện thủ đoạn hệt như lúc này.
“Ngừng lại.”
Lại kết thúc một vòng.
“Đếm lại chiến lợi phẩm.” Tu hành giả đang lăng không đứng giữa không trung ra lệnh.
“Tổng cộng có năm mươi thanh kiếm… mười thanh chưa nhập gia, ba mươi thanh hoàng giai, mười thanh huyền giai.”
“Đợt này không may mắn rồi, đến một thanh kiếm địa giai cũng không có.”
“Không phải nói cứ cách một đoạn thời gian thì Kiếm Khư sẽ tẩm bổ ra một thanh kiếm tốt sao? Lâu như vậy rồi mà đến một thanh kiếm địa giai cũng không có là sao?” Có người lên tiếng chất vấn.
“Thế thì chưa chắc, chúng ta mới đánh rơi được có năm mươi thanh phi kiếm. Địa giai vốn thưa thớt không nhiều, sao có thể dễ dàng có được.”
Tu hành giả đang lăng không đứng cũng gật đầu nói: “Tiếp tục.”
Thế nhưng…
Đám phi kiếm bay xung quanh bia mộ đột nhiên đồng loạt bay về một phương hướng khác!
Keng keng keng!
Tiếng kiếm va chạm nhau kịch liệt vang lên.
Khi bay ngang kiếm mộ, chúng lại cuốn lên một mớ kiếm khác tạo thành một quần thể phi kiếm cực lớn.
Dưới mặt đất có bảy vòng sáng toả ra quang mang nhàn nhạt.
Tần Quân khẽ nhíu mày nói: “Không xong rồi, Thất Tuyệt Kiếm Trận phát động! Chỉ mới năm mươi thanh kiếm đã phát động kiếm trận rồi? Đám ngu xuẩn này!”
Giang Ái Kiếm cũng kinh ngạc không kém, vừa nhìn đám phi kiếm bay đầy trời vừa nói: “Cửa vào Kiếm Khư không hề tự động mở ra! Lão tiền bối… ta bị đồ đệ của ngài lừa thảm rồi!”
“Hửm?” Lục Châu nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm.
“Tai mắt của ta đều bị người trong Ám Võng diệt trừ… Rơi vào đường cùng, ta đành phải tự mình đến Kiếm Khư.”
Giang Ái Kiếm chỉ tay về phía đám phi kiếm không ngừng bay lượn trên bầu trời, tiếp tục nói: “Hầy, lần đầu so chiêu với Tư Vô Nhai ta đã thua, thật thảm.”.
Vẻ mặt này của hắn mà cũng gọi là thảm?
Lục Châu bình tĩnh đáp: “Một chút khôn vặt mà thôi… nó muốn dùng Thất Tuyệt Kiếm Trận để tiêu diệt đám danh môn chính đạo này. Nghĩ hay lắm, nhưng hành lang trong Kiếm Khư đã thông với lăng mộ hoàng thất, cho dù có ngăn chặn ở lối vào Kiếm Khư thì cũng chẳng làm được gì.”
Giang Ái Kiếm gãi đầu nói: “Có đạo lý.”
Tần Quân cũng lên tiếng: “Có lẽ ở đầu bên kia hành lang đã được bố trí cạm bẫy nên hắn mới dám lên kế hoạch như thế?”
“Chờ xem là biết ngay thôi.” Giang Ái Kiếm nói.
Phi kiếm đã tụ tập lại đầy đủ. Toàn bộ đám phi kiếm không chút lưu tình tấn công đám tu hành giả phe chính đạo.
Vù!
Vù vù!
“Không được, Thất Tuyệt Kiếm Trận đã khởi động rồi! Rút lui!”
“Mau rút thôi!”
Nhóm tu hành giả lập tức phi nước đại ra bên ngoài!
Phi kiếm tăng tốc độ, đâm xuyên qua lồng ngực đám tu hành giả.
Trong chớp mắt đã có hơn mười tên tu hành giả cấp thấp bỏ mạng.
Pháp thân hiện ra!
Một số tu hành giả tu vi cao hơn đã gọi ra pháp thân và cương khí để chống cự!
Ầm ầm ầm!
Ông !
Một toà kim thân cực lớn xuất hiện ngăn ở phía trước.
Không phải pháp thân mà là kim thân.
Tất cả phi kiếm đâm vào kim thân đều bay ngược trở về.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía kim thân xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận