Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1483

“Đại lượng hung thú đang di chuyển về hướng đông, hẳn sẽ có không ít tu hành giả đến tìm vận may.” Nữ hầu đáp.
“Cán Cân Công Chính đang nghiêng về bên nào?”
“Nửa tháng trước, Cán Cân nghiêng về hướng đông, nhưng không nhiều. Hôm qua Cán Cân đã nghiêng đi một nửa.”
Lam Hi Hoà nhíu mày nói: “Hỏi thăm xem gần đây bí ẩn chi địa có đại sự gì không.”
Nữ hầu lộ vẻ kinh ngạc: “Chủ nhân… bí ẩn chi địa lớn như vậy…”
“Cố hết sức là được.”
“Nô tỳ đã biết. Nô tỳ đi làm ngay.”
Trong bí ẩn chi địa.
Đám người Lục Châu vẫn tiếp tục đi tới. Nhan Chân Lạc nói: “Lục Ngô đang di chuyển về phía tây.”
Đoàn người lập tức điều chỉnh phương hướng, tiến về phía tây bắc.
Đến phía trên một khu rừng ẩm ướt âm u, Khổng Văn bỗng nói: “Chờ một chút.”
Minh Thế Nhân hỏi: “Sao thế?”
“Có động tĩnh.”
Khổng Văn phất tay, lão nhị Khổng Vũ đáp xuống một cây cổ thụ, nhìn đám bò sát trông như chuột bò lúc nhúc dưới đất, nói:
“Mặt đất có chấn động, phía tây có động tĩnh.”
Nói xong Khổng Vũ bay vọt lên không. Hắn không muốn nhìn thấy đám chuột nhắt phủ đầy mặt đất thêm một khắc nào nữa, quá nổi da gà!
Lục Châu tuỳ ý nhìn lướt qua rồi không nhìn nữa.
Tiểu Diên Nhi che mắt nói: “Sư phụ, trông chúng thật là đáng sợ.”
Khổng Văn gật đầu, lấy phù chỉ ra thiêu đốt. Mấy trăm ấn phù như con đom đóm bay về phía tây.
“Lão tiên sinh…” Khổng Văn làm tư thế mời.
Vừa vặn Lục Ngô cũng đi về phía đó, Lục Châu điều khiển Bạch Trạch bay đi.
Càng đi về phía tây, động tĩnh càng trở nên rõ ràng.
Oanh! Oanh!
Đại địa thỉnh thoảng lại rung động, tiếng như kinh lôi. Hung thú cỡ nhỏ dưới mặt đất đang vội vàng lẩn trốn.
“Lại có người.” Khổng Văn nhíu mày nói.
“Mau nhìn!”
Đằng xa có mấy chục đạo nhân ảnh đang không ngừng phóng thích kiếm cương đâm xuống.
Ngao !
Một tiếng rống vang khắp đại địa. Mấy chục tu hành giả bị đánh văng tung toé như bùn, phun ra máu tươi.
Lục Châu dừng lại, không tiếp tục đi tới.
“Hẳn là thú vương cao đẳng có khả năng tấn thăng thú hoàng.” Khổng Văn nuốt nước miếng nói.
Ngu Thượng Nhung bay về phía trước. “Đồ nhi đi xem một chút.”
Vu Chính Hải cũng nói: “Ta đi cùng đệ.”
Hai người bay về phía đó.
Khổng Văn định nói cái gì, nhưng nghĩ lại trước đó Ngũ Thải Thanh Loan bị hai huynh đệ ngược đãi thê thảm bèn nuốt trở vào, trong lòng bốn huynh đệ không khỏi xấu hổ.
Đúng như Lục Châu nói, tác dụng của bọn hắn chỉ là truy tung, căn bản không cần động thủ.
“Sư phụ, chúng ta có đến đó xem thử không?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ nói.
Lục Châu lắc đầu: “An toàn quan trọng hơn, con thú vương này có tiềm lực tấn cấp thú hoàng.”
“Vâng.”
Tuy vậy Lục Châu vẫn bay lên cao hơn để quan sát được rõ ràng. Những người khác lập tức làm theo.
Nhìn Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhanh chóng bay vượt qua một toà sơn phong, Khổng Văn nghiêng đầu hỏi Minh Thế Nhân:
“Huynh đệ, hai vị này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”
Minh Thế Nhân đáp: “Nói thực, ta cũng không biết.”
Lão nhị Khổng Vũ tò mò hỏi: “Xem lực lượng thì có vẻ hai người không thua gì Thiên Giới Bà Sa bốn Mệnh Cách. Nhưng mà… ta luôn cảm thấy không chỉ đơn giản như thế.”
Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng có chút đầu óc đấy. Nhớ kỹ, người cùng cảnh giới nhìn thấy hai sư huynh ta thì tốt nhất nên giơ tay đầu hàng cho nhanh!”
Bắt đầu khoác lác rồi.
Tại hạp cốc trước mặt, từng đạo vòng tròn tử khí bốc lên, kết nối với nhau rồi phóng xạ đến chân trời. Đại địa rung động, thú vương rốt cuộc nhảy lên cao thành một đường vòng cung.
“Là Chu Yếm!”
Con thú vương có hình dạng như khỉ đột, đầu bạc, chân đỏ.
“Chu Yếm?” Lục Châu hỏi.
“Không ngờ lại là Chu Yếm! Nó được xưng là vô địch dưới cấp thú hoàng. Không chỉ có hình thể to lớn mà ngay cả trí tuệ cũng gần bằng thú hoàng. Chu Yếm là loài hung thú tương tự với nhân loại nhất.” Khổng Văn kinh ngạc nói, “Thật là may mắn! Lão tiên sinh, nơi đó hẳn có rất nhiều tu hành giả, chúng ta cũng nên tận dụng thời cơ đi!”
Lục Châu chỉ tay về phía năm đạo vòng sáng màu tím. “Có vu sư.”
Năm đạo vòng sáng bị Chu Yếm quét ngang, tiêu tán tại chân trời.
“Cút!” Chu Yếm đứng thẳng người, thân thể cao ngất nhập vào trong mây, miệng nói ngôn ngữ của nhân loại.
Rất nhiều tu hành giả sợ hãi bay lùi về sau, tránh né đòn tấn công của nó.
Chu Yếm bốc đất đá dưới đại địa, ném ra bốn phía. Đám tu hành giả đành gọi ra cương khí hộ thể để ngăn trở.
Một số cự thạch văng rất xa, thậm chí đến tận chỗ Lục Châu, bị Minh Thế Nhân ra tay cản lại.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cũng đang quan sát Chu Yếm.
Hai người vừa nhìn vào trong sơn cốc đã nhận ra năm tu hành giả đang đánh ra vòng tròn tử sắc.
“Tôn Mộc?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nói.
Năm người này chính là tổ năm vu sư đã rời khỏi Ma Thiên Các.
“Chu Yếm quá cường đại, nằm ngoài dự liệu của chúng ta.” Tôn Mộc nói.
“Chỉ dựa vào chúng ta thì không bắt được nó.”
“Nếu không được, chúng ta đành phải rút lui…”
“Đồng ý.”
Năm người lại ném ra vòng tròn vu thuật. Tôn Mộc lớn tiếng nói: “Nghe ta chỉ huy, toàn bộ cùng ra tay đánh hạ Chu Yếm, Mệnh Cách Chi Tâm chia đều!”
“Nghe chỉ huy!”
Năm huynh đệ đứng ở phía trước, đồng thời hô lên. Mấy trăm tu hành giả xung quanh đồng loạt vây kín lại.
Ngu Thượng Nhung ôm kiếm lăng không đứng, lạnh nhạt truyền âm nói:
“Thứ cho ta nói thẳng, các vị không biết lượng sức.”
Đám tu hành giả quay đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. Tôn Mộc cũng ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: “Nhị tiên sinh?”
Vu Chính Hải cao giọng nói: “Dùng vu thuật làm cạm bẫy thì còn được, nhưng dùng để đối phó thú vương cao đẳng thì ngu không ai bằng.”
Tôn Mộc nói: “Hai vị tiên sinh không ra tay tương trợ thì thôi, sao lại nói lời mỉa mai?”
Ngu Thượng Nhung từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười: “Chỉ là lời nói thật lòng, nếu tổn thương đến lòng tự tôn của ngươi thì ta nguyện ý xin lỗi.”
Kỳ thực với tính cách Ngu Thượng Nhung, đây là lời thật lòng của hắn. Nhưng lọt vào tai năm huynh đệ lại khiến bọn hắn buồn bực cực kỳ.
Chu Yếm không ngừng phá vỡ sơn cốc. Vòng tròn tử sắc cực lớn đang ngăn trở đường nó chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận