Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1620

“Súc sinh này thật lì đòn. Ta xem ngươi chạy được tới đâu!” Bạch Ất quay đầu nói với đám tu hành giả, “Các ngươi canh giữ ở đây, ta đi bắt Bệ Ngạn lại.”
“Vâng.”
Đội ngũ tiếp tục tìm kiếm trên Kim Đình Sơn, còn Bạch Ất thì đuổi theo Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn đào tẩu về phía tây, tốc độ Bạch Ất cũng rất kinh người, không ngừng đánh chưởng ấn vào thân nó.
“Lực phòng ngự thật mạnh, chẳng kém gì thú vương. Đáng tiếc ngươi gặp phải ta.” Bạch Ất gọi ra phi kiếm, đạp kiếm mà đi.
Oanh!
Lại ăn trúng một chưởng, Bệ Ngạn rơi xuống mấy mét, lông tóc toàn thân dựng đứng, tiếp tục tăng tốc.
“Súc sinh, còn không dừng lại thì ta sẽ hạ sát thủ!”
Bạch Ất rất muốn có được hung thú như Bệ Ngạn. Nếu có thể hàng phục nó, dù sau này không trở lại thanh liên giới, hắn vẫn có thể nuôi dưỡng Bệ Ngạn, thành tựu sau này chắc chắn không thấp hơn chân nhân.
Phanh phanh phanh.
Chưởng ấn không ngừng đánh xuống, Bệ Ngạn bị đau, toàn thân đã ướt đẫm máu, nhưng nó vẫn kiên cường tiếp tục bay về phía trước.
Có không ít tu hành giả Dự Châu, Lương Châu và Ích Châu nhìn thấy cảnh này, nhưng không một người nào dám đứng ra ngăn cản. Từ khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, bọn hắn đã thấy quá nhiều cảnh tượng tu hành giả cường đại đuổi bắt hung thú.
Rốt cuộc Bệ Ngạn cũng bay tới lạch trời.
Bạch Ất biết không thể tiếp tục đuổi theo, bèn gọi ra kiếm cương. “Không chiếm được thì ta phải hủy diệt ngươi.”
Kiếm cương chi chít xuất hiện, nối thành một đường lao về phía Bệ Ngạn.
Đúng lúc này, một đạo thanh sắc Tinh Bàn xuất hiện, ngăn trở toàn bộ kiếm cương.
“Hả?” Bạch Ất nghi hoặc nói, “Ngươi là ai?”
“Tần Nại Hà.” Tần Nại Hà mỉm cười tự giới thiệu.
“Người tự do của Tần gia?” Bạch Ất từng nghe nói tới nhân vật này, nhưng không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở đây.
“Chắc hẳn các hạ là Bạch Ất tướng quân, danh chấn thanh liên giới.” Tần Nại Hà nói.
“Hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Bạch Ất nhìn thấy Bệ Ngạn đã lao vọt vào trong sơn lâm, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa, tâm tình lập tức trở nên giận dữ. “Ngươi mau tránh ra, Tần chân nhân không bảo vệ được ngươi đâu.”
Tần Nại Hà lắc đầu nói: “Ta phải sửa lời ngươi một chút, hiện tại Tần mỗ là người tự do của Ma Thiên Các.”
Bạch Ất giật mình, sau đó bật cười:
“Xem ra lời đồn là thật, Tần thiếu chủ chết rồi, đại trưởng lão Tần gia chết rồi, người tự do thì bỏ đi. Tần chân nhân lòng dạ rộng rãi lấy đại nghĩa diệt thân, thật sự là buồn cười.”
Tần Nại Hà nói: “Cho nên ngươi muốn cùng Ma Thiên Các là địch?”
“Việc này phải hỏi Các chủ của các ngươi. Chỉ là… hắn đang ở tận thanh liên giới, không đuổi kịp tới đây.” Bạch Ất cười nói, “Cho dù hắn có trở về, ta lập tức rời đi là được.”
“Đường đường là Bạch đại tướng quân mà da mặt cũng dày như thế. Được rồi, Bệ Ngạn đã chạy thoát, ta cũng phải chuồn thôi.”
Tần Nại Hà xoay người, thi triển đại thần thông thuật, toàn thân hoá thành một đạo lưu tinh vèo một cái, biến mất ở chân trời.
Bạch Ất câm nín.
Hắn sững sờ một lúc mới tỉnh táo lại, giận dữ nói: “Hay cho một tên người tự do!”
Cùng lúc đó, Lục Châu đã nhận được tin tức của Tần Nại Hà: Bệ Ngạn an toàn.
Hắn cất ngọc phù truyền tống tập thể vào tay áo, hạ lệnh: “Tất cả mọi người tập hợp.”
Triệu phủ tuy lớn nhưng trong mắt tu hành giả thì nhỏ bé đến đáng thương. Không bao lâu sau đám người Ma Thiên Các đã hội tụ trong sân viện của Lục Châu.
Lục Châu bước ra khỏi phòng, nói: “Thông báo cho Tần Nhân Việt và Phạm Trọng, lão phu mời bọn hắn đến Hàm Dương thành làm khách.”
“Vâng, việc này giao cho ta, ta rất quen thuộc nơi này.” Bốn huynh đệ Khổng Văn đáp.
Lục Châu gọi: “Lão tam.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi về bí ẩn chi địa một chuyến, cùng Lục Ngô đến Ma Thiên Các.” Lục Châu ném ngọc phù truyền tống cho hắn, “Cầm thứ này để trở về.”
“Sư phụ, vật này quá quý giá, dùng như vậy chẳng phải là lãng phí rồi sao?” Đoan Mộc Sinh nghi hoặc hỏi.
“Không sao, vi sư sẽ tìm thêm một ít. Tôn nghiêm của Ma Thiên Các không thể bị chà đạp. Ngươi đi đi.”
Hắn vốn định dùng vật này khi gặp tình huống khẩn cấp, nhưng bây giờ Ma Thiên Các lại đang gấp hơn.
Nếu hắn tự mình trở về Ma Thiên Các thì phải mất đến nửa tháng phi hành và hai lần truyền tống phù văn thông đạo mới trở lại được thanh liên giới. Thời gian quá dài, rau cúc cũng đã héo rồi.
Biện pháp tốt nhất là để Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô trở về.
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!” Đoan Mộc Sinh cầm lấy ngọc phù, xoay người bay về hướng phù văn thông đạo phía nam.
“Những người còn lại theo lão phu đến hoàng cung một chuyến.”
“Vâng.”
Triệu Dục nghe lão tiên sinh nói muốn đi hoàng cung, vốn còn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng thấy là việc đương nhiên.
Hắn rất thản nhiên tiếp nhận việc này, nhưng để tránh hiềm nghi nên Triệu Dục không tiện nhúng tay vào. Đám người Ma Thiên Các cũng hiểu được nên không muốn dây dưa với mối quan hệ phụ tử của bọn hắn.
Lục Châu dẫn đầu, mang theo mười hai người và Bạch Trạch, Cùng Kỳ bay lướt lên bầu trời Hàm Dương thành, phi hành về phía hoàng cung.
Dựa theo pháp tắc cân bằng thì mọi vật trên thế gian, bao gồm tất cả lực lượng, nhân loại, hung thú, tài nguyên,… đều phải được duy trì cân bằng. Nếu như không được, cân bằng giả sẽ xuất hiện để diệt trừ yếu tố không cân bằng.
Tại thanh liên giới và tịnh đế thanh liên có rất nhiều tài nguyên, nhưng lại có khá ít hung thú. Vì để duy trì cân bằng, đám hung thú kéo về phía đối diện.
Không ai biết vì sao chuyện này lại xảy ra. Các bậc tiên hiền và đại năng khi xưa đều đã chết trong lúc thăm dò về sự cân bằng trong thiên địa.
Dân chúng và tu hành giả trong Hàm Dương thành phát hiện có một đám người bay trên không trung, lập tức quát mắng.
Thông thường trong thành cấm phi hành, chỉ có quan gia mới có tư cách này.
Bay được nửa đường, Lục Châu giảm tốc độ, cảm giác ba động nguyên khí xung quanh. Tại Đại Viêm còn có loại trận pháp đỉnh cao như Thập Tuyệt Trận phòng hộ, Hàm Dương thành đương nhiên cũng có.
“Đây chẳng phải là Khổng Văn sao?” Bên dưới có người nhận ra mấy huynh đệ Khổng Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận