Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1803: Tác dụng của Thiên Khải Chi Trụ

Đoan Mộc Điển kinh ngạc hô lên: “Sao có thể như vậy, đây là bí pháp gì? Lão Lục, mau dạy ta!”
Lục Châu cạn lời.
Trong số đám người Ma Thiên Các cũng có người chưa thấy cảnh này, lập tức trợn mắt há hốc mồm, cho dù là chân nhân như Tần Nại Hà cũng kinh hãi không thôi.
Lục Châu mặt không đổi sắc nói: “Muốn học thì phải bái lão phu làm thầy.”
“Bái sư?” Đoan Mộc Điển lộ vẻ do dự. Hắn quả thật rất muốn học được bí pháp thú vị này.
Lục Châu thấy hắn do dự, nội tâm âm thầm hết hồn, vội nói thêm: “Bái sư phải ba quỳ chín lạy, hành đại lễ. Dưới trướng lão phu có thập đại đệ tử, ngươi chỉ có thể đứng hàng thứ mười một. Mà Đoan Mộc Sinh là đồ đệ thứ ba của lão phu, thân phận trưởng ấu cũng phải cân nhắc tới thứ tự trong môn…”
Bái sư cũng được nha, các ngươi tự dàn xếp bối phận đi.
Đoan Mộc Điển ho khan một tiếng, ra vẻ như không có việc gì: “Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, sao có thể bái ngươi làm sư phụ chứ.”
Nói xong những lời này, Đoan Mộc Điển đi tới trước mặt Đoan Mộc Sinh, vỗ vai hắn nói: “Mấy năm qua… ngươi khổ cực rồi.”
Đoan Mộc Sinh ngoẹo đầu nhìn sang hướng khác. Hắn không có tình cảm gì với người trước mặt, cũng chưa chung đụng được bao lâu.
Đoan Mộc Điển là trưởng bối, đương nhiên không tính toán với đứa nhỏ này. Nhưng Lục Châu thấy vậy, trầm giọng nói: “Đoan Mộc Sinh.”
“Sư phụ…”
“Quỳ xuống.”
“A?”
“Vi sư bảo ngươi quỳ xuống.” Lục Châu thản nhiên nói.
Đoan Mộc Sinh không quá nguyện ý, nhưng thấy sắc mặt sư phụ không vui bèn quỳ xuống đất.
“Dập đầu.” Lục Châu lại nói.
Đoan Mộc Sinh dập đầu với Đoan Mộc Điển.
Trong lòng Đoan Mộc Điển khẽ động… Cho dù mặt mũi Đoan Mộc Sinh đầy tang thương, dù năm tháng đã khiến hắn trở thành một nam nhân thành thục ổn trọng, nhưng trong mắt Đoan Mộc Điển, hắn vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.
Cổ nhân nói, dưới gối nam nhi là vàng, chỉ lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu. Cái lạy này khiến Đoan Mộc Điển suýt nữa đã chảy nước mắt.
Hắn cố nén cảm xúc, đỡ Đoan Mộc Sinh đứng lên. “Tốt, tốt…”
Cũng không biết nói gì hơn.
Lục Châu đạm mạc nói: “Suy cho cùng hắn vẫn là tổ tiên của ngươi. Không có hắn, làm sao có ngươi? Trong tu hành giới có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.”
Đoan Mộc Sinh trầm mặc.
Đoan Mộc Điển nhoẻn miệng cười: “Không sao, đều là việc nhỏ. Chung đụng lâu ngày mới hiểu rõ nhau mà.”
Lục Châu gật đầu nói: “Quay lại vấn đề chính. Ngươi biết được bao nhiêu chuyện về Thái Hư?”
Đoan Mộc Điển đáp: “Chỉ dừng lại ở hiểu biết bên ngoài, có rất nhiều chuyện ngươi cũng đã biết… Chẳng hạn như Thái Hư chia thành thập điện, sau khi đại địa phân tách thì dựng nên Thánh Điện, chuyên môn duy trì cân bằng trong thiên hạ.”
“Thập điện…” Lục Châu không ngờ Thái Hư lại có nhiều thế lực như vậy.
“Thập điện vốn đặt theo tên của thiên can, dùng đó làm biệt hiệu cho thập đại Chí Tôn. Mười hai vị đạo thánh chiếm cứ mười hai địa chi, phụ thuộc vào thập điện. Trong đó Thánh Điện nằm ở Đại Uyên Hiến trong Thái Hư.”
Tần Nại Hà nói xen vào: “Tức là Nhân Định trong bí ẩn chi địa?”
“Đúng vậy.” Đoan Mộc Điển gật đầu, “Vị trí của mười hai canh giờ chính là mười hai địa chi. Bí ẩn chi địa cũng chính là Thái Hư, chỉ là Thái Hư ở phía trên, tách biệt với bí ẩn chi địa bởi thập đại Thiên Khải Chi Trụ.”
“Thái Hư ở phía trên mê vụ, nơi đó nguyên khí và không khí mỏng manh vô cùng, làm sao bọn hắn sinh tồn và tu luyện được?” Nhan Chân Lạc nghi hoặc hỏi.
“Thiên Khải Chi Trụ có thể vận chuyển đại lượng nguyên khí lên Thái Hư, mà còn đặc biệt nồng đậm và tinh thuần. Những nguyên khí này đều được thổ nhưỡng và hạt giống Thái Hư tẩm bổ qua.”
Thấy mọi người vẫn còn nghi hoặc, Đoan Mộc Điển giải thích thêm, “Các ngươi có thể xem Thiên Khải Chi Trụ như là mười cái giếng nước khổng lồ.”
Đám người kinh hãi không thôi.
“Thì ra là như thế!” Lục Ly tán thán. “Chỉ lệch có một chút, một chút xíu thôi!”
“Cái gì mà một chút?” Nhan Chân Lạc hỏi.
Lục Ly lấy trong ngực áo ra một mảnh giấy, đưa tới trước mặt mọi người. “Đây là hình vẽ cuối cùng do thất tiên sinh vẽ, căn cứ vào bản đồ da dê cổ. Mời mọi người xem.”
Đám người tròn mắt nhìn. Đoan Mộc Điển xem xong cũng phải trợn mắt: “Gia hoả này rõ ràng đã từng đến Thái Hư!”
Lục Ly lắc đầu nói: “Chưa từng đi qua.”
Đoan Mộc Điển kinh ngạc: “Chưa từng đến sao có thể vẽ ra địa đồ Thái Hư và cửu liên rõ ràng đến thế? Quả là nhân tài hiếm thấy.”
“Thất sư đệ là giáo chủ Ám Võng, trước kia phụ trợ đại sư huynh san bằng Thần Đô, nhất thống kim liên giới.” Đoan Mộc Sinh tự hào giới thiệu, chủ yếu là vì muốn biểu đạt Ma Thiên Các đều là nhân tài, đại thánh nhân như ngươi có gia nhập cũng không thiệt thòi.
Nào ngờ Đoan Mộc Điển đột nhiên hỏi: “Thế hắn đâu rồi?”
“Chuyện này…” Đoan Mộc Sinh ấp úng. Đám người cũng thở dài.
Lục Châu bình tĩnh đáp: “Chết rồi.”
Đoan Mộc Điển nhướng mày: “Nén bi thương.”
Thấy biểu tình trên mặt mọi người rất khó coi, Đoan Mộc Điển trầm giọng hỏi: “Có thể nói cho ta biết là kẻ nào ra tay không?”
“Ngự thú sư Nhạc Kỳ và thánh thú Trọng Minh Điểu của Thái Hư.” Lục Châu nói.
Đoan Mộc Điển sửng sốt.
Hắn không biết nên nói gì. Câu vừa rồi đã để lộ một tin tức mấu chốt là mâu thuẫn giữa Thái Hư và Ma Thiên Các là huyết hải thâm cừu.
“Lão phu đã giết bọn hắn.” Lục Châu tiếp tục nói.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc rồi thở dài.
Lục Ly ảo não vô cùng, biết thế hắn không nhắc tới chuyện này làm gì, bèn đổi đề tài:
“Tiền bối, nếu thập đại Thiên Khải Chi Trụ là giếng nước của Thái Hư, nếu vậy chém đứt Thiên Khải Chi Trụ thì Thái Hư sẽ bị hủy diệt sao?”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Ngươi nói không sai, chỉ là… gần như không có khả năng này. Đầu tiên, cấu tạo của Thiên Khải Chi Trụ rất phức tạp, dù là đại đạo thánh cũng không thể rung chuyển được nó. Thứ hai, Thiên Khải Chi Trụ có năng lực tự chữa trị rất mạnh, một khi đại địa phân tách sẽ bộc phát ra thiên địa lực lượng để chữa trị khe nứt. Cuối cùng, Thái Hư đã phái người trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ, mà tu hành giả cửu liên có năng lực đều đã bị Thái Hư mua chuộc và thu nhận. Thử hỏi ai có thể hủy Thiên Khải Chi Trụ đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận