Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 865

Điền Bất Kỵ cau mày nói: “Có phải có người đang hãm hại chúng ta không?”
Dạo gần đây Thiên Liễu Quan đắc tội nhiều thế lực, rất có khả năng Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện đang giở trò xấu trong bóng tối.
Hạ Trường Thu lắc đầu đáp: “Không thể nào, nếu bọn hắn muốn hại Thiên Liễu Quan thì cứ phái người đến là xong, cần gì phải vòng vo như thế. Hơn nữa ta đã thả ra tin tức Thiên Liễu Quan có giao tình với Cửu Trọng Điện, dù Phi Tinh Trai có tức giận cỡ nào cũng sẽ không chính diện đối chọi với Cửu Trọng Điện mới phải.”
Điền Bất Kỵ thấy rất có lý bèn gật đầu. “Vậy thì chỉ còn có một nguyên do… có người đang khai cửu diệp ở Thiên Liễu Quan nên cự thú mới xuất hiện.”
“Chúc Huyền?”
Gần đây chỉ có Chúc Huyền khai cửu diệp ở địa phận Thiên Liễu Quan mà thôi.
“Hẳn là không phải hắn. Sau khi Chúc Huyền khai cửu diệp đã lập tức rời khỏi Thiên Liễu Quan và trở về Cửu Trọng Điện. Ta nghĩ đó là một người khác…”
Điền Bất Kỵ vừa dứt lời, Vu Vu đứng bên cạnh đã vội nói: “Là đại ca ca! Đại ca ca đang khai cửu diệp!”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên hiểu đại ca ca trong miệng Vu Vu là ai.
“Truyền lệnh của ta, lục soát khu vực bán kính hai mươi dặm quanh đây, nhất định phải nhanh chóng tìm ra Ngu Thượng Nhung.”
“Quán chủ, có cần mời Từ Tô trưởng lão xuất quan hỗ trợ không?” Điền Bất Kỵ hỏi.
“Không cần. Con người Từ Tô rất cứng nhắc, sẽ khó lòng tiếp nhận việc chúng ta thân cận với người dị tộc… Chờ hắn xuất quan, ta sẽ đích thân nói rõ chuyện này với hắn.”
“Vâng.” Điền Bất Kỵ nhanh chóng dẫn theo mấy trăm đệ tử bay khỏi Thiên Liễu Quan.
Ngu Thượng Nhung đang khai diệp đến giai đoạn quan trọng nhất. Tốc độ xoay tròn của pháp thân đã đạt tới mức cực hạn. Sinh cơ nồng đậm phát ra khiến đám hung thú phi cầm trên bầu trời càng xao động bất an.
Rốt cuộc nhịn không được nữa, chúng ồ ạt lao xuống.
Quác !
Tiếng kêu bén nhọn chói tai khiến Ngu Thượng Nhung nhíu mày, nhưng nhiều năm sống sót trong hiểm cảnh khiến tâm thái Ngu Thượng Nhung cực kỳ thong dong trấn định.
Hắn đứng lên huy kiếm, kiếm cương xuất hiện đầy trời miểu sát đám phi cầm tham lam, hung thú nhỏ yếu không cách nào né tránh kiếm cương của Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục chú tâm khai diệp. Vòng sáng năng lượng càng lúc càng to, hắn có thể cảm giác được tám mảnh liên diệp rưỡi đã sung mãn đến cực hạn.
Quàng quạc !
Ngu Thượng Nhung nghe tiếng kêu trầm thấp bèn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đôi cánh dài đến mấy chục mét đang bao phủ trên thiên không.
Nếu là người bình thường nhìn thấy cự thú cỡ này e là đã bị doạ đến mức tè ra quần, nhưng Ngu Thượng Nhung chỉ lạnh nhạt mỉm cười. “Coi trọng ta như vậy? Thú vị.”
Ngu Thượng Nhung khẽ huy động hai ngón tay. Trường Sinh Kiếm lăng không thi triển Kiếm Ý Vô Ngân, toàn thân Ngu Thượng Nhung thì ưu nhã lùi ngược ra sau.
Cự thú vỗ mạnh hai cánh tạo ra cơn cuồng phong khiến đất đá bị cuốn tung lên, đá vụn bắn tung toé trong rừng. Ngu Thượng Nhung điểm mũi chân, cương khí hộ thể hiện ra, kiếm cương xuất hiện rợp trời ngăn ở trước mặt.
Cự thú cảm nhận được năng lượng sinh cơ dào dạt, hai mắt nó mở to, móng vuốt loé lên hồng quang bay thẳng về phía Ngu Thượng Nhung.
Đúng lúc này… sau lưng Ngu Thượng Nhung chợt xuất hiện chi chít cương ấn, đao cương, tiễn cương, chưởng ấn và tự ấn đánh tới. Toàn bộ đều là màu đỏ!
“Hử?” Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. “Chẳng lẽ phải sử dụng phương án thứ hai?”
Người của Thiên Liễu Quan rốt cuộc cũng đến. Nếu bọn họ nhân cơ hội này phối hợp với cự thú mà hạ sát thủ với hắn thì sẽ rất khó chơi.
Nhưng Ngu Thượng Nhung cũng đã tính đến trường hợp này nên không vội không loạn. Dù khai diệp thất bại thì tôn nghiêm của Kiếm Ma cũng không ai được phép chà đạp.
Khi Ngu Thượng Nhung vừa định rời đi, bên tai chợt truyền đến một âm thanh.
“Ta đến giúp ngươi!”
Điền Bất Kỵ và mấy trăm tên đệ tử đồng loạt thi triển cương ấn như thuỷ triều đánh vào người cự thú.
Ngu Thượng Nhung hạ xuống, liếc nhìn về phía Điền Bất Kỵ. Tuy rằng đối phương đến giúp mình nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Hắn ngồi xuống trên một tảng đá, tăng tốc hấp thụ sinh cơ bốn phía.
Ầm! Cự thú đáp xuống, mấy trăm tên đệ tử bị đánh bay. Chỉ có đại chiêu của Điền Bất Kỵ là khiến nó phải ngừng lại một chút, trên đôi cánh khổng lồ rơi xuống mấy cọng lông vũ.
“Bày trận!” Điền Bất Kỵ hạ lệnh.
Đám đệ tử nhanh chóng tập kết trên không trung tạo thành một trận pháp Đạo môn bao trùm phương viên trăm mét.
Con cự thú rít lên một tiếng, móng vuốt nó sáng quắc ghim vào trận pháp.
Ầm! Lại một tiếng kêu vang dội, trận ấn vỡ vụn, toàn bộ đệ tử Thiên Liễu Quan bị chấn bay ngược ra sau, phun ra máu tươi. Điền Bất Kỵ cũng kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết trong người cuồn cuộn.
Con cự thú này rất mạnh!
“Lui về!” Điền Bất Kỵ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lệnh cho đệ tử lùi lại.
Lúc này Vu Vu từ phía sau bay tới, hai tay nâng lên ném ra một quả cầu cực lớn màu đỏ. Nàng như tinh linh của rừng rậm, khi quả cầu rơi xuống, năng lượng trong quả cầu bao phủ mấy trăm tên đệ tử, thương thế trên người bọn hắn lập tức khôi phục lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Chiêu thức trị liệu trên diện rộng tiêu hao rất lớn khiến Vu Vu khẽ lảo đảo, cúi đầu thở hồng hộc.
“Điền trưởng lão, lui về Thiên Liễu Quan đi!”
“Không được, cự thú cũng sẽ theo chúng ta trở về, bình chướng Thiên Liễu Quan không ngăn được nó!”
“Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.”
Không có cửu diệp dẫn đầu, mọi công kích của bọn hắn đều chẳng khác nào pháo hôi.
“Ngăn nó lại!” Điền Bất Kỵ hạ quyết tâm, nhìn thoáng về phía Ngu Thượng Nhung ngồi trên tảng đá.
Đúng lúc này, phía sau đám người chợt có một thân ảnh lấp loé bay tới. “Ta có một biện pháp có thể giải quyết chuyện này.”
“Từ Tô trưởng lão?”
“Không phải Từ Tô trưởng lão vẫn đang bế quan tu luyện ở hậu sơn sao? Thật tốt, đến rất đúng lúc.”
Nam tử trung niên vừa đến chính là tam trưởng lão Từ Tô của Thiên Liễu Quan.
Từ Tô trưởng lão rút kiếm ra, không tiến về phía cự thú mà đột ngột quay đầu bay về phía tảng đá. “Giết kẻ này sẽ giải quyết được vấn đề!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận