Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2104: Kinh hỉ không hả?

Ông ông… Hắn gọi ra Tinh Bàn ba mươi bốn Mệnh Cách.
Viên Trật là đại đạo thánh?!
Cương ấn quang trụ bắn trúng Đa Tình Hoàn khiến nó đâm sầm vào vách núi, sóng xung kích còn lại đánh về phía Diệp Thiên Tâm.
Nàng đánh ra một chưởng ấn đón đỡ, toàn thân bay ngược ra sau, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.
Viên Trật mỉm cười nói: “Sao hả?”
“Ngươi là đại đạo thánh?”
Viên Trật gật đầu. “Từ mười năm trước rồi.”
Diệp Thiên Tâm nhìn chằm chằm vào Viên Trật, Đa Tình Hoàn từ vách núi ông ông cộng hưởng, bay trở vào tay nàng.
“Cho dù ngươi là đại đạo thánh thì đã sao?” Ánh mắt Diệp Thiên Tâm cứng cỏi vô cùng.
Hai tên đạo thánh khác và đám tu hành giả lập tức bay lên cao, bắt đầu mặc niệm phạn âm. Diệp Thiên Tâm cảm giác áp lực gia tăng gấp bội, nguyên khí xung quanh giống như bị rút đi.
Viên Trật bật cười ha hả: “Kinh hỉ không hả? Bất ngờ không hả?”
Ầm!
Đúng lúc này, giữa ngực một tên tu hành giả xuất hiện một tia đao cương. Đao cương đâm thẳng từ lưng xuyên qua lồng ngực, lạnh thấu tim hắn.
Tu hành giả không kịp kêu lên một tiếng đã bị đao cương cắt đôi nhục thân và pháp thân, từ trên trời rơi thẳng xuống đất.
Nơi xa truyền đến một giọng nói uy nghiêm: “Kinh hỉ không hả? Bất ngờ không hả?”
Viên Trật giật nảy mình, đám người quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở đằng xa có hai thân ảnh đang thản nhiên bay tới.
Người bên trái cầm đao, người bên phải cầm kiếm, dáng vẻ như tùng tuyết, khí tràng cường đại vô cùng.
Viên Trật biến sắc. Hai người này là…
Ngay sau đó, giọng nói của Diệp Thiên Tâm đẩy bọn hắn xuống địa ngục: “Đại sư huynh, nhị sư huynh.”
Nghĩ tới lúc điện thủ chi tranh hai người này dùng tư thái nghiền ép mọi người, Viên Trật vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm… vừa rồi chúng ta chỉ kiểm tra năng lực của Diệp điện thủ mà thôi, để xem nàng có đủ khả năng lĩnh hội đại đạo hay không…”
Kiếm khách mỉm cười quỷ dị nhìn hắn, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, bộ dạng lấp liếm của ngươi quá đáng ghét.”
Trên mũi nhọn Trường Sinh Kiếm xuất hiện một vòng kim diệp, tổng cộng có mười bảy mảnh kim diệp.
“Thập thất diệp?!”
Xoẹt!
Được liên diệp gia trì, Trường Sinh Kiếm đâm xuyên Tinh Bàn của Viên Trật, lực lượng như muốn phá toái hư không. Ngay sau đó nguyên khí phong bạo phát tiết ra tứ phía.
“A !” Viên Trật gào thét. Hắn đã hao tổn một Mệnh Cách.
Dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến hắn mất đi lý trí, điên cuồng gào lên: “Ta giết ngươi!”
Thừa dịp nguyên khí phong bạo phát tiết, Viên Trật điên cuồng nhào về phía Ngu Thượng Nhung, không trung lúc này phủ đầy cương khí.
"Vạn Vật Quy Nguyên!"
Ngu Thượng Nhung lại huy kiếm lần nữa, tốc độ rất nhanh đến không thể nhìn ra, kiếm cương xung quanh hắn hoá thành một hình cầu kim sắc.
Xoẹt!
Viên Trật phun máu tươi tung toé, giữa ngực xuất hiện một lỗ hổng đầy máu, tiên huyết ồ ạt chảy ra, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Còn lại không cần tiếp tục đánh. Viên Trật đã bị trọng thương, lại là vết thương chí mạng không ngừng thôn phệ Mệnh Cách của hắn cho đến lúc hắn tử vong.
Đám tu hành giả Nhu Triệu sợ hãi lùi về sau. Bọn hắn sợ. Viên điện thủ không phải đối thủ của Ngu Thượng Nhung, những người khác càng không phải.
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung đột nhiên nói: “Trở vào vỏ.”
Trường Sinh Kiếm lập tức tra vào vỏ kiếm, cùng lúc đó mười bảy mảnh kim diệp như ẩn như hiện chém vào điểm yếu hại của Viên Trật rồi bay trở về trong kim hoàn sau lưng Ngu Thượng Nhung, biến mất không thấy đâu nữa.
Viên Trật từ trên trời rơi thẳng xuống.
Đám người Nhu Triệu điện đã choáng váng đến mức không dám loạn động, sợ Vu Chính Hải nổi sát tâm giết chết toàn bộ bọn hắn.
“Xin tha mạng!” Một tên đạo thánh không chút do dự quỳ xuống cầu xin tha thứ. Những người còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống.
Hư ảnh loé lên, Ngu Thượng Nhung trở lại trước mặt đám người.
Diệp Thiên Tâm nhún người nói: “Thiên Tâm đa tạ hai vị sư huynh! Nếu không nhờ có sư huynh, hôm nay ta sẽ gặp chuyện không may rồi.”
Ngu Thượng Nhung đạm nhiên mỉm cười: “Sư muội đừng đa lễ, là thất sư đệ bảo chúng ta tới giúp đỡ muội.”
“Thất sư đệ?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi. “Thất Sinh?”
“Đúng vậy.”
“Đã chắc chắn rồi?”
“Chắc chắn.”
Diệp Thiên Tâm vui mừng nói: “Cho đến nay ta đều cảm thấy chính là hắn, không ngờ thật đúng như vậy. Bây giờ thất sư đệ đang ở đâu?”
“Hắn tu dưỡng ở Ma Thiên Các, không bao lâu nữa sẽ trở về.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Diệp Thiên Tâm gật đầu nhìn về phía Viên Trật: “Sư huynh ra tay có phải hơi nặng rồi không?”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Lúc này không thể mềm yếu nương tay. Thất sư đệ nói người này nhất định phải chết.”
“Không có lý do sao?”
“Lời thất sư đệ nói chính là lý do.” Vu Chính Hải đáp.
Diệp Thiên Tâm lẩm bẩm, đại sư huynh trở nên thật kỳ quái. Nhưng thôi, Viên Trật cũng đã chết rồi, không cần phải nói gì nữa.
Vu Chính Hải nói: “Vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ đi.”
“Vâng.” Diệp Thiên Tâm gật đầu, chắp tay thi lễ với hai người rồi bay về phía thông đạo.
Vu Chính Hải liếc mắt nhìn đám người Nhu Triệu điện, âm trầm nói: “Ai dám động, ta giết kẻ đó.”
Đám người run lẩy bẩy không dám nói một lời. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đứng sóng vai nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên Tâm đi vào thông đạo.
Khi Diệp Thiên Tâm tiến vào nội hạch, toàn bộ không gian xung quanh đều tối sầm xuống, thông đạo sau lưng nàng cấp tốc đóng lại, bốn phía chỉ có một màu đen.
Diệp Thiên Tâm cảm nhận được khí tức Thái Hư nồng đậm phiêu đãng trong không trung, đậm hơn bất cứ chỗ nào khác, còn toả hương thơm nhàn nhạt.
Nơi này tràn ngập sinh cơ, duy chỉ không có ánh sáng mặt trời.
Khi nàng còn chưa biết nên làm gì, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô vàn tinh tú. Nhật nguyệt tinh thần như vũ trụ mênh mông không nhìn thấy phần cuối toả ra ánh sáng trắng lấp lánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận