Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1342

“Đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình, chúng ta là vì Đại Minh thôi. Vừa rồi khi ngươi quyết đấu với bát tiên sinh, quốc sư liên tục gửi đi ba đạo phù chỉ, ta lo lắng có chuyện lớn xảy ra nên đã nhận tin. Vì Đại Minh, ngươi phải chết.”
Cái gì mà vì Đại Minh? Cái gì mà bát tiên sinh?
Vương Siêu hoàn toàn ngây ngốc, đầu óc mơ hồ. Ngay cả Lục Ly đứng nhìn cũng chẳng hiểu nổi.
Hai bạch bào nam tử đột nhiên quỳ xuống trước mặt Chư Hồng Cộng:
“Xin bát tiên sinh thứ tội! Chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn, không biết ngài là đồ đệ của Lục các chủ! Xin ngài khai ân!”
Chư Hồng Cộng nhướng mày, vừa định quát mắng một câu Lục các chủ là cọng hành nào thì Lục Ly đã đi tới, kéo tay hắn lại.
“Lão Chư.”
“Mắt ông không tốt thì đừng có nháy loạn như vậy… Có nháy thế nào thì người họ Lục kia cũng không phải sư phụ ta!” Chư Hồng Cộng nói, “Đời này ta chỉ có một vị sư phụ, cho dù lấy mạng ta cũng đừng hòng khiến ta phản bội sư phụ!”
Nếu nửa câu đầu Chư Hồng Cộng đã bước một chân vào vực thẳm thì nửa câu sau đã cứu hắn quay trở lại.
“Bất kể nói thế nào, ngài cũng đến từ Ma Thiên Các, đúng không?” Một bạch y nam tử nói.
“Đó là đương nhiên.”
“Thất sư huynh của ngài là Tư Vô Nhai, đúng không?”
“Ha ha, sư huynh ta nổi danh như vậy sao?”
“Quốc sư nói, phàm là người Ma Thiên Các thì đều là bằng hữu của chúng ta. Phàm là kẻ ra tay với Ma Thiên Các đều là địch nhân của chúng ta. Bất kể là ai, đều phải giết.”
Trong lòng Chư Hồng Cộng lập tức sinh nghi. Từ bao giờ mà Ma Thiên Các có mặt mũi lớn như vậy?
Ma Thiên Các chẳng có lấy một vị Thiên Giới Bà Sa, sao có thể khiến người của Đại Minh vương đình bỏ đi tôn nghiêm, tự ra tay với đồng đội của mình?
Đúng lúc này, Vương Siêu quát lớn một tiếng, toàn thân bộc phát cương khí hùng hậu đánh về phía Chư Hồng Cộng.
“Vương Siêu, ngươi thật to gan!”
Hai tên bạch y nam tử lập tức xông tới, phóng thích kiếm cương đánh lui Vương Siêu. Hai người không chút lưu tình, từng chiêu đều là chiêu thức lấy mạng.
Sau mấy hơi thở, thân thể Vương Siêu bị kiếm cương xuyên thủng, gần như không thể sống sót. Hắn vốn đã bị hao tổn hai Mệnh Cách, không còn là đối thủ của hai tên đồng bọn.
Chư Hồng Cộng cau mày nhìn bọn hắn.
Bảo Thiền Y truyền đến cảm giác mát lạnh, chỉ có khi bị thương mới có cảm giác này. Nhưng hắn không thể hoảng được, bèn chắp tay sau lưng như không có việc gì.
Sau khi Vương Siêu chết hẳn, hai bạch bào nam tử mới hạ xuống, quỳ gối nói: “Vương Siêu đã chết, mong bát tiên sinh tha thứ.”
“Rất tốt.”
“Đa tạ bát tiên sinh.”
“Hai người các ngươi coi như thức thời. Đã biết thân phận của ta thì chớ làm loạn.”
“Nhất định, nhất định.”
“Quốc sư đại nhân còn nói, nếu bát tiên sinh cần thì huynh đệ chúng ta nguyện ý ở lại nơi này phụ tá cho ngài.”
Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn Lục Ly. Lục Ly lắc đầu.
Chư Hồng Cộng nói: “Không cần các ngươi hỗ trợ.”
Lục Ly tiến lên hỏi: “Có phù văn thông đạo không?”
“Không có, chúng ta chỉ vừa tìm thấy nơi này, không có mang theo phù văn sư.”
“Vậy làm sao các ngươi trở về?”
“Đi theo hướng phù chỉ, khoảng nửa năm sẽ về đến Đại Minh.”
Nửa năm…
Thời gian dài đến mức khiến người ta run cả da đầu.
Đúng lúc này, Đại Khánh hoàng đế và đám đông cao thủ hoàng thất khống chế phi liễn bay tới. Đứng trên không trung, hoàng đế quan sát bên dưới rồi cao giọng nói:
“Hiền đệ, trẫm đến rồi, trẫm dùng lực lượng cả nước đến giúp đệ đây!”
Chư Hồng Cộng cạn lời.
Hắn rất muốn mắng một câu, nhưng như thế quá đả kích lòng tin của đám người này, cũng không phù hợp thân phận Thánh chủ bèn thôi.
Chư Hồng Cộng quay đầu, cao giọng nói: “Bản giáo chủ được các ngươi tương trợ, nhất định có thể đại thắng!”
Xem đến đây, Lục Châu thu hồi thần thông.
Thời gian quan sát khá dài, Thái Huyền chi lực tiêu hao không ít.
Nếu lão bát đã không còn việc gì thì không cần phải quan sát thêm nữa. Dưới sự giúp đỡ của Lục Ly, ứng phó mấy chuyện còn lại không thành vấn đề.
“Công Tôn Viễn Huyền, xem như ngươi thức thời.”
Khi Chư Hồng Cộng truy kích Vương Siêu, Lục Châu đã lệnh cho Tư Vô Nhai truyền tin đến Đại Minh vương đình, thế nên mới có tình cảnh bạch y tu hành giả chém giết lẫn nhau.
Lục Châu đứng lên, tiếp tục đi sâu vào trong lòng dung nham.
Nhiệt độ cao bốc lên như thiêu như đốt, dòng dung nham đỏ rực chảy với tốc độ không nhanh nên Lục Châu có thể dễ dàng tránh thoát.
Hắn phi hành gần một canh giờ, rốt cuộc bay đến khu vực trông như chiếc hồ lô.
Dung nham từ miệng hồ lô rơi xuống đáy hồ lô, nhiệt lượng còn mãnh liệt hơn trước rất nhiều.
“Chính là nơi này.” Lục Châu cảm nhận được độ nóng đã là cực hạn.
Mồ hôi chảy đầm đìa, hắn đáp xuống một tảng đá dưới đáy hồ lô.
Xoẹt !
Hoả diễm bốc lên, một góc trường bào bị tảng đá nóng cháy bén lửa. Lục Châu vung tay dập tắt ngọn lửa nhỏ.
Đá ở nơi này được hình thành từ chất liệu rất đặc thù, không chỉ là đá thông thường, nếu không chúng sớm đã biến thành vôi cả.
Lục Châu đạp không bay lên, phiêu phù trên không trung, khoanh chân ngồi xếp bằng, gọi ra liên toạ.
Lục Châu quan sát Mệnh Cách bên trong liên toạ, chờ đợi Mệnh Cung xuất hiện phản ứng.
Một canh giờ trôi qua, Mệnh Cung không có phản ứng.
Hai canh giờ trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận