Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1706: Ta không kiếm chuyện, chuyện kiếm ta

Hai người nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục xuất phát.
Một khắc đồng hồ sau, Lục Châu lệnh cho Bạch Trạch đứng chờ ở ngoài thành. Bạch Trạch quá gây chú ý, sẽ dẫn tới đủ loại phiền toái không cần thiết.
Hai người lao về phía thành Lạc Dương.
Lúc này, ở phía đông nam cũng có một toà không liễn màu đỏ đang bay tới. Quanh không liễn có bốn tên đệ tử bảo vệ, tốc độ phi hành cực nhanh.
Vừa nhìn thấy không liễn màu đỏ kia, Yến Mục lập tức nhướng mày: “Khâu Vấn Kiếm của Thất Tinh Kiếm Môn?”
Lục Châu nhìn sang Yến Mục. “Ngươi biết hắn?”
Trong mắt Yến Mục loé lên vẻ phẫn nộ, hừ lạnh nói: “Không sợ tiền bối cười nhạo, chính hắn đã đánh ta bị thương. Mười ngày trước ta rời khỏi Lạc Hà Sơn đến dự đại hội luận đạo trên Văn Hương Cốc, bị tên Khâu Vấn Kiếm này dùng thủ đoạn đánh lén đến trọng thương.”
“Oan gia ngõ hẹp.” Lục Châu gật đầu nói.
“Ta rất chán ghét người này, tiền bối, chúng ta đi vòng đi…” Yến Mục nói.
Thấy đối phương liền đi vòng, đây chính là tự chà đạp tôn nghiêm của mình nha?
Thấy ánh mắt Lục Châu, Yến Mục lộ vẻ xấu hổ.
Lúc này không liễn đã bay tới cách hai người không xa, bên trong truyền ra tiếng trêu tức: “Đây không phải là môn chủ Lạc Hà Môn sao? Thật là trùng hợp nha.”
Yến Mục nhíu mày nói: “Khâu Vấn Kiếm, ngươi đúng là âm hồn bất tán. Ta đi đâu ngươi theo đến đó, có phải ngươi phái người theo dõi ta không?”
Người trong không liễn bật cười nói: “Ta không có nhàm chán như vậy, đi phái người theo dõi một tên bại tướng dưới tay.”
Bốn chữ cuối cùng chẳng khác nào là đang vả mặt Yến Mục.
“Ngươi…”
“Luận đạo thắng bại là chuyện thường tình. Yến môn chủ, nhìn dáng vẻ tức hổn hển của ngươi… ta cảm thấy rất lo lắng đó.” Khâu Vấn Kiếm cười nói.
Yến Mục mắng: “Còn không phải do ngươi giở trò ném đá dấu tay? Có thắng cũng chẳng vẻ vang gì đâu.”
“Nếu ngươi không phục, vậy chúng ta lại đánh một trận? Vừa hay còn chưa tiến vào thành, nơi này dã ngoại hoang vu rất thích hợp để luận bàn. Thấy thế nào?” Khâu Vấn Kiếm nói.
“Đánh thì đánh!” Yến Mục bay về phía trước hơn mười mét.
Khâu Vấn Kiếm nói: “Thương thế của ngươi phục hồi thật nhanh nhỉ. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, đừng có khoe khoang, lần này ta sẽ không dừng tay đúng lúc đâu.”
Yến Mục gọi ra kiếm cương.
Khâu Vấn Kiếm chậc chậc nói: “Kiếm thuật của ngươi kém xa ta.”
Thấy Yến Mục bị phẫn nộ chi phối đại não, Lục Châu mở miệng nói: “Người trẻ tuổi, khẩu khí thật lớn.”
Giọng Lục Châu uy nghiêm trầm ổn khiến người trong không liễn sửng sốt một chút. Một đệ tử đứng bên ngoài nói:
“Đây là đệ tử nội môn Chu Thiên của Lạc Hà Môn.”
Lục Châu lúc này mới nhớ ra mình còn đang dịch dung.
Khâu Vấn Kiếm không thèm trả lời Lục Châu mà nhìn về phía Yến Mục nói: “Yến môn chủ, ngươi làm Môn chủ quá tệ rồi, bây giờ còn phải dựa dẫm vào một tên đệ tử?”
Yến Mục xấu hổ nhìn Lục Châu.
Lục Châu vung tay áo nói: “Thời gian của lão phu rất quý giá, không thể lãng phí. Còn không đi?”
Lục Châu đạp không bay về phía thành Lạc Dương.
Trong không liễn, Khâu Vấn Kiếm cười ha hả nói: “Yến môn chủ, ngươi sống càng lúc càng thụt lùi, đến một đệ tử cũng có thể giễu võ giương oai trên đầu ngươi.”
Đến tịnh đế thanh liên, Lục Châu vốn không muốn trêu chọc phiền phức. Có thể tiết kiệm thời gian thì nên tiết kiệm, dùng phương thức nhanh nhất để giải quyết vấn đề.
Giờ thì hay rồi, hắn không gây phiền phức, người ta lại tìm đến gây sự.
Lục Châu dùng hai ngón tay dẫn kiếm, kiếm trong tay Yến Mục bay ra đâm về phía không liễn.
Khâu Vấn Kiếm chấn kinh, tung người phá đỉnh không liễn bay ra, kinh ngạc nhìn Lục Châu. “Một tên đệ tử lại có thuật ngự kiếm mạnh như vậy?”
Khâu Vấn Kiếm rút kiếm trảm xuống.
Lục Châu lại dùng ngón tay điều động kiếm lượn vòng trên không trung. Tốc độ càng lúc càng nhanh, kiếm thế như cuồng phong vũ bão.
Xoẹt !
Trường kiếm lượn quanh Khâu Vấn Kiếm một vòng rồi tra vào vỏ kiếm bên người Yến Mục.
Yến Mục ngây ra như phỗng, mà bốn tên đệ tử của Khâu Vấn Kiếm cũng tròn mắt nhìn.
Đúng lúc này, thanh kiếm trong tay Khâu Vấn Kiếm rắc một tiếng, vỡ thành mấy đoạn, kiếm khí bắn ra khiến Khâu Vấn Kiếm bay ngược ra sau, hộc một ngụm máu.
“Môn chủ!”
Bốn tên đệ tử vội vàng chạy tới đỡ lấy Khâu Vấn Kiếm, kinh ngạc không thôi.
Lục Châu thản nhiên nói: “Căn cơ bất ổn, dùng kiếm quá lỗi thời, chiêu số lặp đi lặp lại, khả năng khống chế nguyên khí còn chưa nhập môn. Người trẻ tuổi, học được chút da lông đã dám đi khắp nơi hô mưa gọi gió?”
Nghe được lời này, Khâu Vấn Kiếm lại hộc máu.
Lục Châu quay đầu nhìn Yến Mục. “Thời gian của lão phu có hạn.”
Yến Mục lập tức gật đầu bay theo, trong mắt tràn đầy hả hê.
Hai người bay về phía thành Lạc Dương.
Chờ bóng dáng đối phương biến mất, Khâu Vấn Kiếm mới kêu lên một tiếng đau đớn.
“Môn chủ, người sao rồi?!”
Khâu Vấn Kiếm cắn răng nói: “Một tên đệ tử sao có thể lợi hại như vậy?”
Đệ tử bên cạnh cũng mờ mịt nói: “Đúng là kỳ quái, từ bao giờ mà Chu Thiên lại mạnh như thế?”
“Có phải hắn cố ý che giấu thực lực không?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Khâu Vấn Kiếm nói: “Đi tra một chút.”
“Vâng.”
“Môn chủ, chúng ta còn đi bái phỏng Trần đại thánh nhân không?”
Khâu Vấn Kiếm lau đi vết máu bên khoé miệng, thở mạnh một hơi rồi nói: “Đương nhiên phải đi. Chỉ cần chúng ta tạo được chút quan hệ với Trần đại thánh nhân, đó cũng là lúc Lạc Hà Môn bị diệt.”
“Vâng.”
Trong thành Lạc Dương, một trong những thành trì phồn hoa nhất Đại Hàn.
Lục Châu và Yến Mục đi trên phố, xung quanh có rất nhiều người qua lại. Yến Mục vẫn đang nghĩ tới một màn kia, thấp giọng nói:
“Tiền bối, kiếm đạo của ngài…”
“Ngươi muốn học?”
“Không không không… ta chỉ hỏi thôi.”
“Ngươi không có thiên phú về kiếm đạo, quyền pháp thích hợp với ngươi hơn.” Lục Châu nói.
Yến Mục lắc đầu: “Nhưng mà gia sư từng nói, ta tương đối thích hợp học kiếm đạo.”
“Nếu rèn luyện từ lúc còn nhỏ tuổi thì đúng là như vậy. Nhưng bàn tay ngươi không có vết chai của người luyện kiếm, thân pháp lại trì độn, thiên phú đã bị lãng phí từ lâu.”
Yến Mục sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng.
Lát sau, hai người đi tới ngã tư đường. Yến Mục nói:
“Địa vị của Trần đại thánh nhân rất cao, có lẽ sẽ không ở trong thành. Để ta đi hỏi thăm một chút, tiền bối chờ ta một lát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận