Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2055: Mười bộ kinh điển

Lục Châu trầm giọng nhìn Chu chưởng giáo: “Khi bản tọa tung hoành Thái Hư, chỉ e ngươi còn là đứa nhỏ nghịch bùn. Nếu chán sống thì bản tọa sẽ tiễn ngươi đi một đoạn!”
Phịch!
Chu chưởng giáo lập tức quỳ xuống, vả miệng mình chan chát: “Ma Thần đại nhân thứ tội! Ma Thần đại nhân thứ tội! Ta không nên hỏi những chuyện này!”
Ma Thần đi đâu, vì sao biến mất một trăm ngàn năm, lại phục sinh như thế nào đều không phải việc bọn hắn nên quan tâm.
Ngươi lại còn dám hỏi thẳng mặt Ma Thần đại nhân? Nhìn Chu chưởng giáo run rẩy quỳ dưới đất, đám người lập tức chặt đứt lòng hiếu kỳ của mình, cúi thấp đầu nhìn xuống mặt đất.
Vô Thần Luận Giáo Hội hiểu rất rõ hai chữ Ma Thần, không ai kính sợ Ma Thần hơn bọn hắn.
“Các ngươi đều là người thông minh, đừng phạm phải mấy sai lầm cấp thấp này.”
“Vâng vâng vâng.” Chu chưởng giáo vội đáp rồi lui sang một bên.
Lục Châu tiếp tục nói: “Nghe nói Vô Thần Luận Giáo Hội đã nghiên cứu bản tọa nhiều năm?”
Đại điện lặng ngắt như tờ, không ai dám hồi đáp. Nói sai một câu chính là tử tội nha! Gần vua như gần cọp đã sợ hãi lắm rồi, bây giờ còn phải giao lưu với tử thần, ai mà chịu nổi?
Thấy vậy Lục Châu nói: “Thành thật trả lời câu hỏi của bản tọa.”
Lục Châu chỉ tay về phía Chu chưởng giáo: “Ngươi nói.”
Chu chưởng giáo cảm thấy tim mình vừa bị người ta khoét một lỗ, đành tiến lên một bước hồi đáp: “Vô Thần Luận Giáo Hội vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Ma Thần đại nhân.”
“Có kết quả gì rồi?”
“Trước kia ngài lập ra Thái Huyền Sơn, toàn bộ Thái Hư đều phải cung kính tòng mệnh. Công pháp tu hành, vũ khí, chí bảo… ngài lưu lại đều khiến thế nhân phải điên cuồng. Vô Thần Luận Giáo Hội cũng hy vọng có thể tìm được một chút, nên một trăm ngàn năm qua chúng ta tìm kiếm bên ngoài Thái Huyền Sơn, nhặt được một ít binh khí, trong không gian cổ trận tìm được Trấn Khuê Cổ Ngọc, tại Đại Uyên Hiến tìm thấy họa quyển ngài lưu lại…” Chu chưởng giáo thành thật đáp, không dám giấu giếm điều gì.
Hắn luôn cảm thấy con mắt Ma Thần có thể nhìn xuyên qua bọn hắn. Giở trò mánh khóe chỉ khiến bản thân rơi vào đường chết mà thôi.
“Chỉ có thế?” Lục Châu hỏi.
Chu chưởng giáo quỳ một gối xuống nói: “Vãn bối tuyệt đối không nói ngoa, ngài lưu lại tứ đại nội hạch, mười bộ kinh điển và vũ khí tối thượng đều không ai nhặt được, hiện tại những bảo vật này đang lưu lạc ở đâu không người nào biết.”
Tứ đại nội hạch thì Lục Châu biết rõ, hắn đã tìm được chúng ở Thái Huyền Sơn.
“Mười bộ kinh điển?” Lục Châu nghi hoặc hỏi, “Tu hành quá lâu, bản tọa đã rời đi một trăm ngàn năm nên có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.”
Chu chưởng giáo đáp: “Ma Thần đại nhân không nhớ rõ cũng rất bình thường, suy cho cùng ngài có quá nhiều chí bảo. Vãn bối chỉ biết mười bộ kinh điển đều là công pháp thượng đẳng, về phần chúng lưu lạc phương nào thì Vô Thần Luận Giáo Hội cũng không biết.”
Sở chưởng giáo không nhịn được, giơ cánh tay lên xin phát biểu.
Lục Châu nhìn hắn. “Nói đi.”
Đám người sụt sịt không thôi. Đây là Sở chưởng giáo mà bọn hắn kính sợ đó sao? Ngay cả muốn nói chuyện cũng phải xin phép như học sinh tiểu học!
Sở chưởng giáo nói: “Trước kia khi Thái Hư xảy ra đại chiến, vãn bối chỉ mới mười tuổi. Về sau nghe nói về truyền kỳ của Ma Thần đại nhân, trong lòng vô cùng kính sợ, vãn bối đã lập chí phải trở thành cường giả như ngài…”
“Nói chính sự.” Lục Châu nhắc nhở. Lão phu đã nghe quá nhiều mông ngựa, hiện tại đã miễn dịch hoàn toàn.
Sở chưởng giáo xấu hổ cười một tiếng rồi nói: “Về sau vãn bối lệnh cho người truy tìm mười bộ kinh điển, quả nhiên có được một ít manh mối.”
Chu chưởng giáo cả kinh nói: “Không phải ngươi đã nói là không có tin tức gì sao?”
“Liên quan gì tới ngươi?”
“Hay nhỉ, ngươi muốn ăn mảnh chứ gì?!”
“Chỉ là một chút manh mối mà thôi, ngươi đừng có quá đáng nha!”
“Đây là manh mối vô cùng quan trọng còn gì!”
Hai người nhao nhao cãi cọ, sau đó đột nhiên cảm thấy bầu không khí không thích hợp, tiếng cãi vã lập tức im bặt.
Lục Châu ngồi trên vương tọa, lẳng lặng nhìn hai người.
Hai người xấu hổ vô cùng, bình thường làm chưởng giáo đã quen cãi nhau, bây giờ lỡ miệng cãi cọ theo thói quen, đúng là chán sống mà!
“Tiếp tục đi.” Lục Châu mở miệng.
Các ngươi không cãi nhau thì làm sao lão phu thu hoạch được tin tức đáng tin? Tiếp tục cãi đi nha.
Nhưng mà người đều rất kỳ lạ. Bảo bọn hắn tiếp tục cãi cọ, bọn hắn lại ngậm chặt miệng không dám nói thêm nửa câu.
Chu chưởng giáo chắp tay thi lễ với Sở Liên: “Sở chưởng giáo, mời ngài nói tiếp về việc manh mối.”
Sở Liên bèn hắng giọng nói: “Ta từng tìm kiếm quanh Thái Huyền Sơn ba năm nhưng không thể tiến vào, lại thêm Thánh Điện tuần tra liên tục nên đành thôi. Sau đó trong sử tịch về Trọng Quang điện có ghi chép về đại chiến Thái Hư, nói rằng Ma Thần khiến không gian phá toái, thời gian lưu chuyển, mười bộ kinh điển rơi vào vết nứt không gian rồi biến mất.”
Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Ma Thần sẽ lưu lại điển tịch gì đây?
Sở Liên cảm thấy Ma Thần đại nhân có vẻ rất thích nghe bọn hắn nói về việc Vô Thần Luận Giáo Hội nghiên cứu về Ma Thần, bèn nói tiếp:
“Lúc đó Trọng Quang Đại Đế còn sống, về sau mới biết sử tịch là do chính tay Trọng Quang Đại Đế viết nên tính chân thật rất cao. Đáng tiếc về sau khi đợt hạt giống Thái Hư đầu tiên sinh ra, Trọng Quang Đại Đế đã vẫn lạc, ta cũng không thể tra xét được nữa.”
“Sử tịch chỉ viết có thế?” Lục Châu hỏi.
Sở Liên cạn lời.
Đồ của ngài mà ngài không biết, còn đi hỏi chúng ta… kỳ nha!
Sở Liên nói tiếp: “Thái Hư đại chiến năm thứ ba, xuất hiện dị tượng thập tinh hoán nhật. Có lời đồn là Ma Thần đại nhân mở ra Thời Không Chi Môn, vì để phòng ngừa mười bộ kinh điển thất lạc nên đã đánh dấu mười tự phù lên đó.”
Lục Châu bình tĩnh nói: “Ngươi cảm thấy việc này là thật hay giả?”
“Vãn bối không biết.” Sở Liên chỉ xem đây là chuyện xưa, chưa từng nghĩ là thật.
Lục Châu khẽ than một tiếng. “Ngươi biết nhiều hơn bản tọa tưởng tượng. Thật giả đã không quan trọng nữa.”
Cảm giác được sát khí trên người Lục Châu yếu đi rất nhiều, Sở Liên dè dặt hỏi: “Vãn bối phỏng đoán là… mười tự phù kia chính là mười chữ ngài lưu lại trên Ma Thần họa quyển.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận