Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 248: Cùng ta trở về gặp sư phụ

Tư Vô Nhai hiểu rất rõ vị tứ sư huynh này.
Hắn dám chắc Minh Thế Nhân sẽ không dám hạ thủ.
Ai nói Tư Vô Nhai làm việc lúc nào cũng cẩn thận chặt chẽ, không có vạn nhất? Có đôi khi hắn cũng sẽ chọn đánh cược một lần.
Chẳng hạn như tình huống hiện tại.
Minh Thế Nhân nắm cổ áo Tư Vô Nhai, hai mắt như muốn bốc hoả.
Hắn không vội ra tay mà trừng mắt nhìn Tư Vô Nhai. “Dù sao ta cũng là sư huynh của đệ… Trước khi ta thật sự động thủ, ta muốn biết nguyên nhân thật sự khiến các người rời bỏ Ma Thiên Các.”
Các người ở đây là bao gồm cả đại sư huynh Vu Chính Hải và nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung.
Tư Vô Nhai cười nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, tính tình sư phụ nóng nảy, mà bọn ta cũng là người, cũng cần có tôn nghiêm… Cứ như thế mãi thì ai mà chịu được. Sau khi lấy được vũ khí và công pháp thì rời đi thôi, về sau đoạn tuyệt qua lại.”
“Đệ cho là ta sẽ tin? Việc phản bội sư môn mà đệ nói đến là thản nhiên, da mặt đệ từ bao giờ lại dày như thế hả?” Minh Thế Nhân cười khẩy nói.
“Kẻ tám lạng người nửa cân thôi… Khi cao thủ của thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn, ta nhớ rõ tứ sư huynh cũng đã nghĩ như vậy. Nói ra chắc huynh không tin, nhưng ngày đó trong số cao thủ vây công Kim Đình Sơn có không ít người là tai mắt nằm vùng của ta… Tứ sư huynh đúng là đã chọc giận sư phụ không ít nha.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói, tựa như đã tận mắt nhìn thấy.
“Câm miệng!”
Một cỗ sóng âm đánh tới.
Tư Vô Nhai chỉ thoáng lay động thân thể rồi chắp tay nói: “Ta chỉ kể lại sự thật, mong sư huynh thứ lỗi.”
“Trước khác nay khác… Đệ không phải là bọn ta, sao có thể biết được tình hình trên Kim Đình Sơn?” Minh Thế Nhân nói.
“Tương tự, huynh cũng không phải là bọn ta, làm sao có thể lý giải được tâm tình bọn ta đây?”
“Còn có can đảm giảo biện!”
Trong tay Minh Thế Nhân phát lực đẩy Tư Vô Nhai văng ra ngoài.
Ầm!
Tư Vô Nhai tông vỡ hàng lan can, văng ra ngoài sân.
[Ting ! trừng trị Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Lục Châu ở Ma Thiên Các chỉ trợn mắt một lúc rồi lại nhắm mắt tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Đối với tu hành giả đã tu qua Thối Thể cửu trọng, nếu đối phương không sử dụng nguyên khí thì loại công kích này chẳng gây ra mảy may thương tổn nào.
Minh Thế Nhân từ trong phòng nghị sự nhảy ra ngoài, kỳ quái nhìn Tư Vô Nhai rồi nói: “Thiên Đạo có luân hồi, tất có báo ứng. Người nào lại có bản lãnh phong bế tu vi của đệ, đến đệ mà cũng không thể giải khai?”
Tư Vô Nhai nghiêng người chống xuống đất, lau đi tia máu trên khoé môi.
Đồng thời hắn đưa mắt nhìn ra ngoài viện.
Minh Thế Nhân nói: “Đừng hy vọng có người tới cứu đệ.. Mấy ngày nay ta rảnh rỗi không có gì làm đều ở đây luyện công. Chắc bọn hắn bị doạ sợ nên trốn hết rồi.”
Tư Vô Nhai: “...”
Hắn đột nhiên phát hiện, vị tứ sư huynh này thông minh hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm.
Tư Vô Nhai miễn cưỡng nở nụ cười: “Tứ sư huynh, hay là huynh gia nhập Ám Võng đi… Chức vụ Giáo chủ ta nhường cho huynh làm, ta cam nguyện phụ tá.”
“Không có thuốc chữa! Sư phụ không ở đây, ta sẽ thay sư phụ giáo huấn đệ một trận!”
Minh Thế Nhân vung ra một đạo chưởng ấn bay về phía Tư Vô Nhai.
Ngay khi đạo cương ấn này sắp đánh vào ngực Tư Vô Nhai thì…
Ầm!
Một đạo cương ấn khác càng nhanh hơn đã ngăn ở trước mặt Tư Vô Nhai.
Đạo cương ấn kia hùng hậu vô cùng, tốc độ nhanh như thiểm điện hoàn toàn triệt tiêu cương khí của Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn sang.
Trên nóc viện, một nam tử đứng chắp tay nói: Tại hạ là Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh của U Minh Giáo, tham kiến tứ tiên sinh.”
“U Minh Giáo…”
Minh Thế Nhân lui lại mấy bước rồi vội vàng nhìn quanh một chút, sợ đại sư huynh đột nhiên xuất hiện.
Bạch Ngọc Thanh cười nói: “Tứ tiên sinh không cần kinh hoảng, Giáo chủ có rất nhiều việc phải làm nên không thể đến đây.”
“Buồn cười, ta mà sợ huynh ấy sao?” Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ thở phào một hơi.
“Tứ tiên sinh… vừa rồi ta nghe thấy bên này có động tĩnh. Giáo chủ đã dặn dò nhiều lần không được tuỳ ý nhúng tay vào việc riêng của các vị tiên sinh. Nhưng mà… Giáo chủ cũng đã căn dặn ta phải bảo vệ thất tiên sinh chu toàn. Tứ tiên sinh cần gì phải hùng hổ doạ người như vậy, làm khó dễ thất tiên sinh?” Bạch Ngọc Thanh nói.
“Giáo chủ ngươi đã dặn dò nhiều lần mà ngươi vẫn có can đảm chống lại… Ta mà là Giáo chủ nhà ngươi thì kẻ đầu tiên ta chém đầu chính là loại người không tuân thủ quy củ như ngươi đó!” Minh Thế Nhân ngẩng đầu nói.
“...” Bạch Ngọc Thanh cạn lời không biết nói gì.
Tư Vô Nhai miễn cưỡng đứng lên. “Tứ sư huynh cần gì phải tức giận. Cho dù huynh có giết ta cũng không thể giải quyết được việc gì.”
“Việc của ta chính là giải quyết đệ đó.”
Tư Vô Nhai: “...”
Tư Vô Nhai nhìn vị tứ sư huynh trước mắt, trong lúc nhất thời bỗng cảm thấy người này thật xa lạ. Hắn không hiểu được tại sao tứ sư huynh lại thay đổi đến thế. Minh Thế Nhân trước đây mà hắn biết khi còn ở Ma Thiên Các có thái độ không khác với bọn hắn bao nhiêu.
Trầm ngâm một lát, Tư Vô Nhai vén áo mình lên, để lộ dáng người hơi gầy nhưng có đủ sáu múi cơ bụng. Rất khó tưởng tượng kẻ có vẻ ngoài trông thư sinh yếu đuối như Tư Vô Nhai mà lại có thân hình đẹp như vậy.
Thế nhưng, ngay giữa ngực hắn lúc này lại có một chữ “Trói” thật lớn viết theo thể chữ triện, con chữ màu đỏ rực như đã dung hợp vào làn da trông vô cùng nổi bật.
Chữ “Trói” kia gần như bao phủ hết toàn bộ lồng ngực hắn.
“Phược Thân Thần Chú?” Minh Thế Nhân cau mày, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Khi ở Ma Thiên Các, để gia tăng tu vi nên Minh Thế Nhân cũng nghiên cứu không ít điển tịch trong Tây Các.
Khi ấy Thanh Mộc Tâm Pháp của Minh Thế Nhân còn chưa được hoàn thiện, kiến thức về các loại thần chú của hắn cũng được tích luỹ kha khá. Phược Thân Thần Chú trước mắt là một loại thủ đoạn trói buộc tu vi cực kỳ đáng sợ.
Minh Thế Nhân lúc này đã minh bạch tại sao vừa rồi Tư Vô Nhai không đánh trả, bởi vì toàn bộ tu vi của hắn đã bị phong ấn chứ không hề cố ý ẩn tàng.
Tư Vô Nhai cười nhạt nói: “Tứ sư huynh, huynh biết đây là bút tích của ai không?”
“Ta không tận mắt nhìn thấy làm sao mà biết được.” Minh Thế Nhân đáp.
Câu trả lời này của Minh Thế Nhân khiến Tư Vô Nhai càng thêm tin chắc hôm đó Minh Thế Nhân không có mặt trên Xuyên Vân phi liễn khi đến Tịnh Minh Đạo.
Như vậy… bây giờ Minh Thế Nhân có mặt ở Hoàng Phong Sơn không phải do sư phụ ra lệnh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tư Vô Nhai khẽ buông lỏng không ít.
“Chiêu Phược Thân Thần Chú này chính là của sư phụ.” Tư Vô Nhai nói.
“Sư phụ?”
Minh Thế Nhân nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn nhớ dạo gần đây sư phụ thường xuyên sử dụng một số thủ đoạn phi thường, từ pháp ấn Phật môn tới đạo ấn Đạo môn, khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Bây giờ đến cả thần chú cũng xuất hiện rồi?
Tuy vậy Minh Thế Nhân vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Tư Vô Nhai bèn nói: “Sư phụ không cần nghi ngờ, đây đích thực là bút tích của sư phụ lão nhân gia người. Chờ huynh về tới Ma Thiên Các thì sẽ minh bạch thôi.”
“Cho dù là vậy thì cũng là đáng đời đệ!”
“…Phược Thân Thần Chú khiến cho ta mất hết tu vi. Trong tu hành giới nguy cơ tứ phía, rất nhiều môn phái chỉ hận không thể rút gân lột da ta… Ngay cả sư huynh cũng có thể tìm được đến Hoàng Phong Sơn thì những người khác sẽ thế nào? Huynh không sợ sau này sư phụ cũng sẽ ra tay độc ác như vậy với huynh sao?” Tư Vô Nhai nói.
“Bớt đem hoa ngôn xảo ngữ ra mê hoặc ta đi! Phản bội sư môn, khi sư diệt tổ, sư phụ có giết đệ ta cũng không cảm thấy kỳ quái.” Minh Thế Nhân khẽ dừng lại một chút rồi nói. “Cùng ta trở về gặp sư phụ đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận