Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1935: Không nhận sư phụ

“Ngươi rõ ràng còn sống… Vì cái gì lại phủ nhận mình là nhân loại?” Lục Châu nói.
“Ta còn sống…” Đế Nữ Tang lẩm bẩm, “Nhưng tâm ta đã chết từ lâu rồi.”
Lục Châu thử cảm ứng. Quả nhiên… Đế Nữ Tang không có nhịp tim!
Nói tới chuyện này, cảm xúc của nàng có vẻ suy sụp. Nàng rất bi thương, “tâm” mà nàng nói mang cả hai nghĩa đen lẫn bóng. Xích Đế là phụ thân nàng nhưng lại nhẫn tâm để nàng ở chỗ này.
“Vị trí cụ thể của Viêm Thuỷ vực ở đâu?”
“Đi về phía nam Vô Tận Hải, đi thật xa thật xa… rất khó tìm.” Đế Nữ Tang chốt lại một câu.
Lục Châu vốn muốn đi tìm đồ đệ, nhưng bây giờ mà lặn lội đi tìm Viêm Thuỷ vực thì có vẻ không thực tế cho lắm.
Nghĩ tới đây, hắn thì thào tự nhủ: “Vậy thì lên trời thôi.”
Cùng lúc đó.
Phía nam Vô Tận Hải, trên một ngọn núi.
Minh Thế Nhân đang thưởng thức phong cảnh Vô Tận Hải, một thân ảnh bỗng xuất hiện ở gần đó, khom người nói:
“Nhật tiên sinh, Xích Đế có lệnh bảo ngài chuyên tâm tu luyện.”
“Ta vẫn đang tu luyện đó thôi.”
“Xích Đế nói tu vi của ngài cần phải tịnh tiến thêm một bước mới có thể giành được hạng nhất trong cuộc chiến tranh giành vị trí điện thủ. Ta sẽ giám sát ngài thời thời khắc khắc.”
“Hắc… ngươi nghe không hiểu lời ta nói à? Ta vẫn đang tu luyện đó.” Minh Thế Nhân lườm hắn.
Thân ảnh nói tiếp, “Xích Đế còn nói, ngài đã là người của Viêm Thuỷ vực, nếu không cần thiết thì đừng liên hệ với vị sư phụ ở kim liên giới nữa.”
Minh Thế Nhân nhướng mày: “Sư phụ cái gì? Ta không có sư phụ.”
Thân ảnh kia gật đầu: “Vậy ta không quấy rầy Nhật tiên sinh nữa.”
Thân ảnh loé lên rồi biến mất.
Minh Thế Nhân liếc nhìn hư không, miệng lẩm bẩm: “Ta làm gì có sư phụ.”
Nói xong, hắn bay về phía rừng cây, bắt đầu tu luyện.
Sáng hôm sau, Minh Thế Nhân còn chưa kịp tỉnh táo lại sau giấc ngủ đã cảm giác được bên cạnh có người. Hắn cả kinh ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên.
Là Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương đang đứng trước mặt hắn.
“Hù chết ta. Tam sư huynh, huynh không đi tu luyện sao?” Minh Thế Nhân vỗ ngực nói.
Đoan Mộc Sinh cúi đầu nhìn hắn: “Lão tứ, như thế này có ổn không?”
“Có gì đâu mà không ổn… Ta phải nhắc nhở huynh, không thể nghị luận về lão nhân gia người ở chốn này.” Minh Thế Nhân nói.
“Ngươi như vậy là vong ân phụ nghĩa, quên nguồn quên cội!” Đoan Mộc Sinh đâm Bá Vương Thương xuống đất.
Oanh!
Minh Thế Nhân đáp: “Làm việc gì cũng phải dùng đầu óc chứ không thể dùng man lực. Nếu huynh muốn hại chết sư phụ thì đi đến chỗ Xích Đế mà nói cho hắn biết chúng ta có sư phụ ấy! Ta tuyệt đối không ngăn huynh!” Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía Xích Tiêu cung.
Đoan Mộc Sinh lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. “Đệ phải bảo đảm với ta…”
“Ta bảo đảm, lão nhân gia người không sao hết, còn sống rất tốt!”
Nói xong Minh Thế Nhân nhìn trái nhìn phải rồi kéo Đoan Mộc Sinh lại gần, hạ giọng nói: “Ta hoài nghi trong bóng tối có người luôn nhìn chằm chằm chúng ta, huynh phải cẩn thận đó.”
“Đệ không tin tưởng vào năng lực của sư phụ sao?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Không phải là ta không tin sư phụ. Sư phụ đương nhiên rất lợi hại, nhưng mấy loại phiền phức này chúng ta phải tự mình giải quyết, đừng phiền đến người.”
“Thật sao?”
“Tam sư huynh thông tuệ như vậy, ta lừa huynh được à?” Minh Thế Nhân dỗ dành nói.
“Cũng đúng.” Đoan Mộc Sinh gãi đầu rồi lại nói, “Không đúng, đệ làm vậy là khi sư diệt tổ nha!”
Minh Thế Nhân cạn lời.
Đoan Mộc Sinh nói: “Tu vi sư phụ không thấp, với bản sự của lão nhân gia người thì muốn đến Thái Hư có gì khó đâu? Vì sao không để sư phụ đến đây cùng hưởng phúc với chúng ta?”
“Tam sư huynh, thân phận của sư phụ không tiện. Người có rất nhiều địch nhân ở Thái Hư.” Minh Thế Nhân nói, “Ta không nói sư phụ không đủ mạnh, mà là chúng ta sẽ làm vướng chân người, huynh hiểu không?”
“Vướng chân?” Đoan Mộc Sinh nhíu mày.
“Huynh nghĩ đi, sư phụ có nhiều địch nhân như vậy, nếu đánh nhau thì sẽ vạch mặt thành kẻ thù. Địch nhân không đánh lại sư phụ chắc chắn sẽ chĩa mũi đao vào chúng ta, loại sự tình này chẳng phải đã xảy ra rất nhiều lần đó sao?” Minh Thế Nhân không ngừng khuyên nhủ.
“Đệ nói đúng…” Đoan Mộc Sinh hổ thẹn nói.
Minh Thế Nhân lại nói: “Cho nên chúng ta phải nghe theo mệnh lệnh của Xích Đế, tạm thời không thể nhận sư phụ.”
“Không nhận?” Đoan Mộc Sinh trợn tròn mắt nhìn Minh Thế Nhân, “Đệ quên năm đó chúng ta bị đánh nhừ tử như thế nào rồi đúng không?”
Minh Thế Nhân cũng giật mình, gãi đầu nói, “Đây là thủ đoạn để chúng ta tự bảo vệ mình thôi, làm vậy mới không vướng chân sư phụ. Hơn nữa huynh phải cẩn thận cái gã tên là Thất Sinh kia.”
“Thất Sinh? Điện thủ Đồ Duy điện?”
“Hắn đến đây mấy lần, ta đều nhìn thấy.” Minh Thế Nhân nói.
Đoan Mộc Sinh gật đầu: “Ta cũng đã tiếp xúc với hắn vài lần, từ thủ đoạn làm việc đến lời nói cử chỉ đều không có vẻ gì là muốn làm hại chúng ta.”
“Hắn nghĩ cách bắt chúng ta lại, ngoài mặt nói là để bảo hộ, nhưng trên thực tế chúng ta làm sao biết được hắn có âm mưu quỷ kế gì. Hơn nữa...”
Minh Thế Nhân hơi dừng một chút rồi nói tiếp, “Hắn vẫn luôn vô tình hay cố ý để lộ chút tin tức, khiến chúng ta cho rằng hắn là lão thất phục sinh.”
Đoan Mộc Sinh nghe vậy, hai mắt trừng to.
Minh Thế Nhân tự tin nói: “Hắn cho là mình làm việc rất cẩn trọng, đáng tiếc lại quá lộ liễu.”
Đoan Mộc Sinh trầm giọng nói: “Vậy rốt cuộc hắn là ai?”
“Suỵt…” Minh Thế Nhân thấp giọng nói, “Ta cũng không rõ hắn là ai, không biết mục đích của hắn là gì. Chúng ta cứ làm như không biết gì cả, mặc kệ hắn tự biên tự diễn đi.”
Đoan Mộc Sinh gật đầu nói: “Thất Sinh nói không sai.”
“Hả?”
“Hắn nói đệ nhất định sẽ hoài nghi hắn.” Đoan Mộc Sinh nói.
Hắn dự đoán được ta sẽ dự đoán hắn là đồ giả?
Đoan Mộc Sinh trịnh trọng nói: “Lão tứ, tin tưởng ta, hắn chính là lão thất.”
“Hừm…” Minh Thế Nhân khẽ lắc đầu, “Tam sư huynh, dựa vào cái gì mà huynh khẳng định như vậy?”
“Trực giác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận