Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1642

“Đây rốt cuộc là quái vật gì?”
“Giết cũng không chết, thật là tà môn!”
Doanh Câu lại nổi giận gầm lên, bên dưới xuất hiện càng nhiều quái vật.
“Nghiệp Hoả, dùng Nghiệp Hoả hẳn là có tác dụng.” Tần Nhân Việt bỗng nói.
Lục Châu đánh ra một đạo chưởng ấn mang theo Nghiệp Hoả, Nghiệp Hoả cấp tốc bọc lấy con quái vật kia, thiêu nó thành bã vụn.
“Người nắm giữ Nghiệp Hoả có tư chất và thiên phú cực kỳ xuất chúng, sau này thành tựu ắt sẽ cực cao.” Tần Nhân Việt ngưỡng mộ nói.
Quái vật kia không còn phục sinh được nữa. Lục Châu lập tức thi triển Hoả Nộ Kim Liên, nghiền ép đám quái vật đang từ từ bò lên.
“Nghiệp Hoả…” Ánh mắt Ly Sơn tứ lão vô cùng phức tạp.
“Ta cũng có Nghiệp Hoả nè.”
Tiểu Diên Nhi nâng tay, một đoàn hoả diễm bốc lên. Nàng vung Nghiệp Hoả về phía đám quái vật, lửa lập tức lan ra thiêu cháy một bầy.
Tiểu Diên Nhi vui vẻ vỗ tay: “Thấy chưa?”
Tần Nhân Việt, bốn mươi chín kiếm khách câm nín.
“Số người có thể nắm giữ Nghiệp Hoả cực kỳ ít ỏi, trong thanh liên giới vạn người không được một. Thật không ngờ…”
Tần Nhân Việt còn chưa nói xong, bên trái có một đám quái vật đột nhiên đánh tới, Vu Chính Hải lập tức ném ra một đám đao cương bọc trong Nghiệp Hoả.
Tần Nhân Việt cạn lời.
Hắn đưa tay lên dụi mắt sợ mình nhìn lầm, nhưng đó đúng thật là Nghiệp Hoả.
Có Nghiệp Hoả chiếu sáng, toàn lăng mộ sáng rực như ban ngày, quang mang đại thịnh.
Doanh Câu lại cuồng nộ, kêu gọi một đám quái vật khác leo lên tấn công về phía đám người.
Ngu Thượng Nhung bộc phát trăm vạn đạo kiếm cương, mỗi đạo kiếm cương đều mang theo Nghiệp Hoả chém xuống.
Tần Nhân Việt thất kinh.
Lại là Nghiệp Hoả?
Còn có thiên lý không hả trời?
Quý Thực tán thán nói: “Không ngờ lại có nhiều người nắm giữ Nghiệp Hoả như vậy.”
“Nghiệp Hoả rất hiếm sao?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là rất hiếm, như lời Tần chân nhân đã nói, đó là thiên phú vạn người không tìm được một.” Quý Thực đáp.
“Nha… Ta còn tưởng là ai cũng có chứ.” Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu.
Quý Thực cảm thấy mình bị đả kích, không muốn nói chuyện với nàng nữa.
Chu Trùng Thuật cũng lên tiếng: “Như thế chưa đủ, đám quái vật xuất hiện cuồn cuộn như thuỷ triều, chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc, không để sót một con nào mới được.”
Nghe vậy, Hải Loa lập tức lấy Cửu Huyền Cầm ra, mười ngón tay bay múa. Triều Thánh Khúc như sóng biển càn quét tứ phương, âm luật ngưng cương, Nghiệp Hoả và hồng cương hoà làm một thể bắn ra tứ phía, hoa lệ vô cùng.
Lục Châu không tiếp tục ra tay. Đám quái vật này không khó đối phó, để các đồ đệ xử lý là được.
Nhưng hắn không biết là, Hải Loa vừa động thủ đã khiến Tần Nhân Việt trợn tròn mắt.
Tần Nhân Việt há miệng, muốn giải thích một chút về câu “vạn người không tìm được một” của mình, nhưng nghĩ lại rốt cuộc cũng nuốt xuống.
Vì sao Nghiệp Hoả lại đột nhiên trở nên không đáng tiền thế này?
Triệu Dục thu hồi tâm tình kinh ngạc, vốn định an ủi Minh Thế Nhân rằng không có Nghiệp Hoả cũng không sao, nào ngờ Minh Thế Nhân thu hồi Ly Biệt Câu, nhún vai nói:
“Nếu tiểu sư muội đã động thủ thì ta không cần ra tay nữa.”
Ly Biệt Câu biến mất, Nghiệp Hoả cũng bốc lên rồi tiêu tán.
Chưa đến một khắc đồng hồ, toàn bộ quái vật đã bị Nghiệp Hoả đốt cháy không còn một mống.
Lăng mộ lại trở nên tĩnh mịch.
Lục Châu nhìn chằm chằm Doanh Câu không rời mắt, lại lần nữa lấy Vị Danh Kiếm ra, lần này lực lượng Thiên Tướng bám vào lưỡi kiếm.
Vị Danh Kiếm đâm vào người Doanh Câu. Ầm!
Chỉ một kiếm, tiếng rống của Doanh Câu đột nhiên im bặt, hắn trợn tròn mắt nhìn Lục Châu.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, không khí trở nên kìm nén.
“Chuẩn bị rút lui.” Tần Nhân Việt nói.
“Tất cả mọi người rút lui.” Vu Chính Hải hạ lệnh.
Bốn mươi chín kiếm khách thu trận, đám người Ma Thiên Các bay lùi ra sau. Bọn hắn không cho rằng đống dây xích đó có thể giữ được Doanh Câu đang rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Thừa dịp Doanh Câu còn đang áp súc năng lượng, tốt nhất là nên rời đi.
Ly Sơn tứ lão lắc đầu, Quý Thực nói: “Nên làm như vậy từ đầu.”
Không ai thèm để ý tới Ly Sơn tứ lão.
Đôi mắt Doanh Câu vẫn nhìn chằm chằm Lục Châu, toàn thân đứng yên bất động như pho tượng.
Lục Châu lấy thẻ Một Kích Chí Mạng ra nhưng Hệ thống lại báo không xác định được mục tiêu, hẳn là vì nó cho rằng Doanh Câu đã chết.
Lục Châu không hề yếu thế, nói bằng giọng cực kỳ uy nghiêm: “Giao ra Bạch Hổ Bàn Long Ngọc, lão phu sẽ tha cho ngươi.”
Tần Nhân Việt thấy không ổn, quay đầu nói: “Lui ra thêm một đoạn.”
Đám người lại bay lùi về sau, ánh mắt đổ dồn về phía Doanh Câu.
Lúc này Doanh Câu đột nhiên làm ra một hành động khiến mọi người kinh ngạc, hắn co rụt người lại, đầu cúi thấp, giật Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trước ngực xuống rồi ném cho Lục Châu, sau đó bay thấp xuống vực sâu vô tận như đang chạy trốn, toàn thân co ro lại thành một đoàn.
Đám người ngơ ngác nhìn Doanh Câu. Lục Châu cũng nghi hoặc vô cùng, cau mày nhìn Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trong tay.
Ly Sơn tứ lão nghẹn họng.
Nhan Chân Lạc gãi đầu nói: “Tình huống gì đây?”
“Doanh Câu hình như đang sợ?” Lục Ly không tin vào mắt mình.
“Không thể hiểu nổi, Doanh Câu mà cũng biết sợ?” Mí mắt Quý Thực giật liên hồi, trên mặt nóng rát như vừa bị người ta tát một cái thật mạnh.
Đám người lại bay tới. Không có đánh nhau, Doanh Câu đã giao ra Bạch Hổ Bàn Long Ngọc…
“Không có linh hồn, lẽ ra phải không biết sợ… Thật là vô lý, quá sức vô lý…” Quý Thực vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Lục Châu ném Bạch Hổ Bàn Long Ngọc cho Tần Nhân Việt, sau đó bay thấp xuống vực sâu.
Khi Lục Châu tiến đến gần, thân thể Doanh Câu đột nhiên run rẩy, thụt lùi về sau. Hắn cảm giác như Ma thần đang hàng lâm, mà bản thân hắn chỉ là hạt cát trong vũ trụ mênh mông. Mồm Doanh Câu phát ra tiếng kêu sợ hãi, hai tay liên tục xua trước mặt.
Bản năng sợ hãi và cầu sinh của Doanh Câu khiến tất cả mọi người ngây ngốc.
Tần Nhân Việt dù sao cũng là chân nhân, tố chất tâm lý tốt hơn những người khác, hắn chỉ muốn khuyên Lục Châu rời khỏi đây thật nhanh.
“Bạch Hổ Bàn Long Ngọc đã lấy được, chúng ta đi thôi Lục huynh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận